Chương 3028


...

Ngay giờ phút cô khó khăn nhất thì vị hôn phu Tư Mộ Hàn lại biến mất không thấy tăm hơi.

Cô đã từng tới nhà họ Tư tìm anh vô số lần nhưng đều bị từ chối ở ngoài cửa. Sau đó mới được cho biết rằng anh đã đi Mỹ, tạm thời sẽ không 2 trở về.

Hôm đó Nguyễn Tri Hạ một mình từ nơi nhà họ Tư trở về bệnh viện, cô không có tiền đón xe, một mình bước giữa cơn mưa đêm lạnh lẽo, cuối cùng ngất trước cửa bệnh viện.

Từ đêm đó, lòng Nguyễn Tri Hạ đã chết rồi, đã dần khô héo trong trận mưa to ấy.

Cho nên mặc kệ sau này Tư Mộ Hàn có làm gì đi nữa, từ đầu tới cuối cô với anh vẫn luôn có một lớp ngăn vô hình, vẫn luôn giữa một khoảng cách nhất định.

Nhưng đến hôm nay, khi biết anh sắp kết hôn, cô ít nhiều cũng thấy hơi khó chịu.

Lúc Nguyễn Tri Hạ điều chỉnh lại cảm xúc và rời khỏi bệnh viện thì trời cũng đã sáng.

Sau khi cô trở về phòng thuê ở chung cư và lau rửa sơ thì nghe thấy tiếng tin nhắn báo tiền đã vào tài khoản, Tư Mộ Hàn đã chuyển tiền tối hôm qua vào tài khoản cho ˆ^ co.

Cô gượng cười rồi cầm điện thoại lên, mở tài khoản tiết kiệm của mình ra.

Cô sẽ không đến chỗ của Tư Mộ Hàn nữa, tối qua là lần cuối cùng, nợ của Á Đông cũng đã được trả gần hết rồi nhưng phí điều trị hàng ngày của anh trai cô thì lại là một khoản không hề nhỏ.

Cô cần phải tìm một công việc có lương cao và thanh toán lương nhanh.

Nguyễn Tri Hạ chỉ giữ lại bảy mươi nghìn để ăn cơm còn lại thì chuyển hết vào tài khoản thẻ để bệnh viện trừ tiền. Sau khi suy đi tính lại thì cô đã gọi điện cho chị Hồng.

Đây cũng là dự định lúc ban đầu của cô.

Khi màn đêm buông xuống, đường phố lên đèn thì nơi náo nhiệt nhất của thành phố Hải Phòng chính là “Thiên Đường”.

Thiên Đường là một thế giới mà đàn ông Hải Phòng nghe thấy thì xao xuyến, nhưng lại là cấm địa mà phụ nữ Hải Phòng nghe thấy thì phải chau mày. Đó là địa điểm ăn chơi lớn nhất của thành phố Hải Phòng, các cô gái ở đó đều được đào tạo chuyên nghiệp, kiến thức, văn hóa, ngoại hình, tính tình đều thuộc hàng thượng đẳng, có thể đè bẹp hết những người đẹp nổi tiếng thông thường.

Tư Mộ Hàn đứng trước cổng “Thiên Đường”, khẽ nhíu mày, ấn tượng của anh về nơi này không tốt đẹp gì.

Bốn năm trước, anh từ Mỹ trở về, sau khi anh tìm khắp thành phố Hải Phòng thì cuối cùng anh đã tìm thấy Nguyễn Tri Hạ ở đây. Từ đó về sau anh rất ít khi lui tới chỗ này, tối nay anh đến đây là vì có đối tác làm ăn mời anh đến.

Còn có Trần Mộc Châu đi cùng anh.

“Cô Mộc Châu yên tâm, Tổng giám đốc Hàn nổi tiếng là người rất biết giữ mình, chúng tôi chỉ nghiêm túc bàn chuyện làm ắn thôi.” Đối tác làm ăn mỉm cười, tâng bốc nói, nhưng trong lòng anh ta thì lại nghĩ: Nếu sớm biết Trần Mộc Châu cũng đi cùng thì anh ta nhất định sẽ không chọn địa điểm là “Thiên Đường”! Trần Mộc Châu cười đáp lại nhưng không nói gì, cô ta chỉ ôm chặt cánh tay của Tư Mộ Hàn hơn.

Thông thường thì rất hiếm khi có khách hàng nữ đến “Thiên Đường”, hôm nay Trần Mộc Châu đến đây là chuyện ngoài dự tính. Khó khăn lắm cô ta mới sắp được gả cho Tư Mộ Hàn như ước nguyện, đương nhiên cô ta phải quản chặt anh, chỉ hận không thể bám riết lấy anh từng giây từng phút chứ đừng nói gì đến việc để anh đến những địa điểm ăn chơi ong bướm như thế này.

Cô ta biết ngoại hình của mình không thuộc hàng xuất sắc nhưng lần này cô ta có thể thuyết phục ông nội Tư Mộ Hàn đồng ý hôn sự của cô ta và anh hoàn toàn là bởi vì cô ta có một ông bố có năng lực.

Nhưng như vậy thì đã sao, cuối cùng người có được Tư Mộ Hàn vẫn là cô ta.

Mấy người họ đi về phía phòng bao VIP đã được đặt trước thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng bên ngoài một phòng bao gần đó.

Mắt Tư Mộ Hàn dường như lập tức nhíu chặt lại.

Nguyễn Tri Hạ đang đứng bên ngoài phòng bao, đứng bên cạnh cô còn có một anh chàng có vẻ đã uống say, dường như anh ta còn không ngừng áp sát vào người Nguyễn Tri Hạ.

Cô đứng thẳng người, cong hai tay lại và đẩy ra, cố chặn cơ thể của đối phương lại, khuôn mặt thì vẫn mỉm cười lịch sự. Năm năm trước, sau khi cô cùng đường, phải dấn thân vào “Thiên Đường” thì cô đã được chị Hồng đào tạo, dù cho là nụ cười giả tạo thì cô cũng có thể cười đến say đắm lòng người.

“Nguyễn Tri Hạ, người đẹp có tiếng bậc nhất của Hải Phòng năm nào, ông đây muốn nhìn cô một cái cũng phải xếp hàng, bây giờ chẳng phải cô cũng phải đứng trước mặt cười với ông đây sao, hahahaha.”

“Trông cô bây giờ đáng thương như vậy, hay là ông đây đại phát từ bi, thu nhận cô nhé. Bây giờ thứ đáng giá nhất còn lại trên người cô cũng chỉ còn mỗi khuôn mặt, ngoài ông ra thì còn ai dám cần cô nữa…” Hai má của người đàn ông đỏ ửng, mùi rượu trong hơi thở anh ta phà hết lên mặt Nguyễn Tri Hạ, từ đầu đến cuối nụ cười của cô vẫn không có chút thay đổi thái quá nào, chẳng khác gì một người máy.

...