...
Cuối cùng thì cô cũng lên tiếng, giọng của cô rất nhỏ. Nếu xung quanh không yên lặng và Thời Dũng không tập trung thì cũng không thể nghe thấy cô nói gì.
Nguyễn Tri Hạ nói: “Thời Dũng, hãy giải thích cho tôi.”
Thời Dũng dừng lại hai giây: “Đây là một cái bẫy mà cậu chủ tạo ra để đối phó với Lưu Chiến Hằng.”
Một câu nói đơn giản nhưng đã có thể giải thích được tất cả mọi chuyện. Câu nói này cũng đã cung cấp đủ thông tin cho Nguyễn Tri Hạ. Tất cả những chuyện không thể giải thích, bây giờ đều có thể lí giải được.
Nguyễn Tri Hạ nói với giọng châm biếm: “Một cái bẫy?”
Thời Dũng do dự nói: “Cô Hạ, cậu chủ cậu ấy…”
Không nghe Thời Dũng nói tiếp, Nguyễn Tri Hạ cũng biết anh định nói gì: “Anh hãy tiếp tục cho người đi tìm Tư Mộ Hàn đi, tôi sẽ không tiếp nhận tập đoàn Tư Thị. Tôi chỉ biết viết kịch bản chứ không biết kinh doanh, làm ăn. Hơn nữa, Tư Mộ Hàn có thể tạo ra được một cái bẫy lớn như vậy, xem ra chuyên tai nạn lần này cũng chỉ là để che mắt thiên hạ.”
“Không phải. Chuyện ngoài ý muốn lần này là thật, không nằm trong tính toán của cậu chủ.” Thời Dũng giải thích.
“Có phải là chuyện ngoài ý muốn hay không thì có liên quan gì tới tôi? Anh ta có thể quăng một cái lưới to như vậy thì còn chuyện gì mà không thể làm nữa chứ?” Nguyễn Tri Hạ không thể nhịn được, liền cười chế nhạo: “Được rồi, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong liền dập máy. Cũng không rõ là do cô sợ giận sẽ nói những điều không hay, hay là do lo sợ Thời Dũng nói làm cô mềm lòng.
Đúng lúc ấy chuông cửa lại reo lên.
Nguyễn Tri Hạ ra mở cửa, cô nhìn thấy bên ngoài là Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam thời gian trước bận theo dõi Lưu Chiến Hằng để tìm chứng cớ nên khi Nguyễn Tri Hạ không gặp cô trước khi đi nước ngoài du lịch.
Tạ Ngọc Nam hỏi: “Chuyện của Tư Mộ Hàn em đã nghe nói chưa?”
Lúc này Tạ Ngọc Nam tìm đến chắc chắn là có chuyện. Nghe vậy, Nguyễn Tri Hạ liền gật đầu nói: “Em biết rồi.”
Tạ Ngọc Nam nói: “Trước khi Tư Mộ Hàn mất tích một ngày, Lưu Chiến Hằng cũng mất tích rồi. Anh ta hoàn toàn không để lại dấu vết gì.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên nhìn: “Anh khẳng định rằng trước khi Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện một ngày Lưu Chiến Hằng mất tích sao?”
“Phải, anh chắc chắn.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn bên ngoài rồi nói: “Vào nhà trước đã.”
Tư Nguyễn chơi ở trong phòng rồi đã lăn ra ngủ. May rằng Tư Nguyễn ngủ đến bây giờ vẫn chưa dậy.
Tạ Ngọc Nam bước vào nhìn quanh nhà hỏi: “Tư Nguyễn đâu rồi?” . Truyện Kiếm Hiệp
“Con bé vẫn đang ngủ.” Nguyễn Tri Hạ rót nước cho Tạ Ngọc Nam rồi ngồi xuống ghế.
Tạ Ngọc Nam cầm lấy cốc nước nhưng không uống: “Anh cho rằng chuyện lần này của Tư Mộ Hàn có liên quan đến Lưu Chiến Hằng.”
Nguyễn Tri Hạ nghe Tạ Ngọc Nam nói vậy thì trầm mặc, không nói gì.
Ân oán giữa Lưu Chiến Hằng và Tư Mộ Hàn đã có từ lâu rồi, nhưng đến bây giờ Nguyễn Tri Hạ cũng không rõ lắm rốt cuộc tại sao Lưu Chiến Hằng lại hận Tư Mộ Hàn như thế.
Dường như anh ta căm thù Tư Mộ Hàn sâu sắc.
Nhưng không ai biết tại sao anh ta hận Tư Mộ Hàn như vậy.
“Anh cho rằng, muốn tìm được Lưu Chiến Hằng, có lẽ trước tiên phải điều tra tung tích của Tư Mộ Hàn mới được.” Tạ Ngọc Nam nói xong, khẽ cau mày lại.
Tư Mộ Hàn mất tích là chuyện lớn, dù nhà họ Tư đã không còn ai, nhưng người có lợi ích liên quan đến Tư Mộ Hàn cũng sẽ phái người đi tìm anh.
Dù có nhiều người tìm Tư Mộ Hàn như thế, nhưng sau khi tai nạn xe xảy ra đã bốn mươi tám giờ mà vẫn không hề có tung tích gì.
Tạ Ngọc Nam nói xong, nhưng thấy Nguyễn Tri Hạ trước sau vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức thăm dò: “Chúng ta phải đi đến hiện trường xảy ra tai nạn một chuyến để xem tình hình.”
Rốt cuộc Nguyễn Tri Hạ đã có phản ứng, cô hỏi Tạ Ngọc Nam: “Anh đã đi chưa?”
...