Chương 1202


...

Tư Mộ Hàn mặt không biểu cảm đưa tay ra đặt trên đầu của Tư Hạ, đẩy nhẹ đầu để nó dựa lên vai mình ngủ.

Sau đó lạnh nhạt mở miệng: “Mẹ không ở đây, con ngủ tiếp đi.”

Tư Hạ vô cùng ủy khuất, đã nói là đi tìm cô rồi mà?

Nó bĩu môi dựa đầu lên vai anh, mắt rưng rưng rồi mà vẫn nín nhịn không khóc.

Ba dữ quá, muốn mẹ cơ.

CHƯƠNG 513: TỰ GIÁC NHƯ BÀ TƯ

Sau khi Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại, cô tức giận đến mức muốn ném điện thoại đi ra ngoài.

Cô nắm chặt di động, hừ lạnh một tiếng: “Có giỏi đêm nay cũng đừng trở về!”

“Có chuyện gì vậy…” Thẩm Lệ chứng kiến toàn bộ quá trình cô trả lời điện thoại, nhưng không biết người kia nói gì với cô.

“Tớ đã yêu cầu anh ấy đến đó tối nay, anh nói không đi, còn nói không muốn nói chuyện với tớ.” Nguyễn Tri Hạ nhớ tới giọng điệu của Tư Mộ Hàn trong điện thoại vừa nãy, lại nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Thẩm Lệ: “…” Tất cả đều là giả, cô không tin rằng ông chủ lớn không muốn nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ.

Thẩm Lệ thấy Nguyễn Tri Hạ lúc này đang nổi nóng, do dự một chút, vẫn nói ra: “Chỉ giận dỗi mà thôi, tớ nghĩ rằng ông chủ lớn vẫn đến gặp cậu vào ban đêm.”

Nguyễn Tri Hạ ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi: “Tốt hơn là không nên đến.”



Khi Nguyễn Tri Hạ về đến nhà, đã gần mười hai giờ khuya.

Cô rửa mặt xong, nhìn điện thoại của mình.

Không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn.

Cô lấy di động đi qua đi lại ở trong phòng.

Đột nhiên, cô mạnh mẽ ngẩng đầu đi ra cửa, suy nghĩ một lát, đi đến cạnh cửa, tự tay mở cửa.

Người đàn ông cao lớn và rắn rỏi đứng ở cửa, vẫn mặc một bộ đồ vạn năm không thay đổi, bằng phẳng mà lại có chút đơn bạc, nhưng khí thế trên người anh không giảm chút nào.

Hai người nhìn nhau một lát, Tư Mộ Hàn chuẩn bị bước vào.

Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra ngăn lại đường đi của anh: “Không phải nói anh không đến sao?”

Sắc mặt của Tư Mộ Hàn cứng đờ, giọng anh thờ ơ đến nỗi không thể nghe thấy một chút bất thường: “Tới lấy đồ của Tri Hạ.”

Nguyễn Tri Hạ không cho anh đi vào như trước, mặt không biểu cảm nói: “Cậu chủ Tư không đủ tiền để mua đồ cho con gái, còn cố ý đi tới lấy? Tư thị sắp phá sản rồi hả?”

Đôi mắt của Tư Mộ Hàn hẹp và dài, đôi mắt sa sầm, khuôn mặt lộ ra vài phần ẩn nhẫn.

Nguyễn Tri Hạ nói xong, đóng cửa lại.

Nhưng Tư Mộ Hàn chưa cho cô cơ hội này.

Một tay anh chặn cài cửa, cánh tay kia vòng qua eo của cô, một tay giữ lấy eo của cô, nương lực cánh tay nâng cô lên, vào phòng trong chớp nhoáng.

Tiếp theo là một tiếng “rầm” đóng cửa.

Thế giới yên tĩnh trở lại.

Hai người đứng ở chỗ cửa vào, cánh tay của Tư Mộ Hàn còn ôm ở ngang hông cô, hai người ở gần nhau, khoảng cách gần gũi ngay cả tiếng hít thở đều có thể nghe được rõ ràng.

Nguyễn Tri Hạ đã có một chút xấu hổ, không thể tránh được cánh tay của Tư Mộ Hàn, cũng có chút thẹn quá thành giận.

Cô nhấc chân đá vào bắp chân anh: “Anh buông tôi ra!”

...