...
“Cứ sắp xếp như vậy trước đi, ba ngày này phải tiếp đãi bọn họ chu đáo, phân phó cho người bắt tất cả thuộc hạ theo sau hai người họ ném tới trước cửa nhà Abel, những chuyện khác tạm thời không cần quan tâm, canh giữ xung quanh ngôi nhà thật nghiêm ngặt, không có chỉ thị của tôi, không cho phép bất kỳ ai vào, đương nhiên cũng không thể ra được.”
Vậy mới có thể bảo vệ tốt nhất cho hai người.
Nhưng điều đó cũng tương đương với việc khơi mào lửa giận của Abel, chỉ cần bọn họ sơ sẩy, anh mới có thể đánh nhanh thắng lớn.
“Tổng giám đốc, anh yên tâm, tôi lập tức đi làm ngay đây. Bây giờ, kế hoạch cũng đã chính thức bắt đầu rồi, mọi chuyện không thể từ từ chậm rãi, tốc độ cần phải thật nhanh và chuẩn xác.
Tư Mộ Hàn phân phó xong mọi chuyện rồi dựa vào ghế nghỉ ngơi một lát, không lâu sau anh lại tiếp tục quay lại với guồng quay của công việc, đợi anh hoàn thành, trời cũng đã sập tối.
Vì đã đồng ý hôm nay phải về nhà sớm hơn mọi khi nên anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đứng lên, cầm lấy quần áo từ trên khung treo đồ ôm vào một bên cánh tay, nghiêm trang đi ra ngoài, đợi chút nữa anh còn phải đi tìm Nguyễn Kiến Định, thời gian với anh vô cùng quý báu.
Anh lái xe một mạch về đến nhà, Nguyễn Tri Hạ và hai đứa nhỏ đã ngồi sẵn ở trên sô pha phòng khách đợi anh, ba người mở to đôi mắt tròn quay, trông mong nhìn ra cửa, hẳn là đang đợi anh về nhà.
“Hôm nay ở nhà có ngoan hay không?” Tư Mộ Hàn cười khẽ, thay giày đi vào nhà, ôm Nguyễn Tri Hạ ngồi lên trên đùi mình rồi mới cúi đầu, hỏi nhỏ, giọng nói khàn đục ẩn chứa dục vọng ở bên trong.
Nguyễn Tri Hạ bị anh hỏi hai má đỏ bừng, cô ngượng ngùng liếc mắt nhìn Hướng Minh, nhỏ giọng nói lảng sang chuyện khác: “Mộ Hàn, em cũng là người lớn mà, bên cạnh còn có Hướng Minh và Tinh Hòa, sao anh hỏi em như vậy, kì quá nha?”
“Xin lỗi em, anh sai rồi, đáng ra anh phải hỏi nhỏ em mới phải, Hướng Minh và Tinh Hòa hôm nay ở nhà có ngoan không nè?”
Tư Mộ Hàn sờ chóp mũi của Nguyễn Tri Hạ, anh biết cô ngại ngùng trước mặt bọn nhỏ nên cũng không muốn làm khó cô, ngược lại anh quay sang hỏi hai đứa bé đang ngồi bên cạnh.
“Tinh Hòa hôm nay rất ngoan nha, bố nên quan tâm mẹ nhiều hơn một chút đi, hôm nay mẹ suýt chút nữa bị…
Hướng Minh còn chưa nói dứt lời thì cậu đã bị Nguyễn Tri Hạ bịt kín miệng, cậu đành phải nuốt xuống những gì mình muốn nói.
Tư Mộ Hàn vừa nghe Hướng Minh nói như vậy, không cần nghe hết anh cũng đoán được chuyện gì xảy ra, hẳn là cô lại làm ra chuyện gì đó không đỡ được nên cô mới có phản ứng lớn như vậy, xem ra chuyện lần này không nhỏ, Tư Mộ Hàn xoa xoa huyệt thái dương, thở dài.
Nhưng anh cũng không thể làm trò trước mặt bọn trẻ, anh gõ nhẹ lên đầu Nguyễn Tri Hạ, kéo tay cô đến bàn ăn, vừa đi vừa nhỏ giọng nói bên tại cô: “Đợi lát nữa về phòng anh tính sổ với em, bây giờ ăn cơm tối trước đi, nếu không…
Tư Mộ Hàn nói xong cũng không thèm quan tâm đến phản ứng của Nguyễn Tri Hạ, anh im lặng kéo cô ngồi lên ghế.
Bạn nhỏ Nguyễn Hướng Minh tỏ vẻ già dặn khẽ thở dài, cậu miễn cưỡng nắm tay Tinh Hòa đi đến bàn ăn.
Nhưng trong lòng cậu thầm nghĩ: “Quả nhiên mình và Tinh Hòa đều là sự cố ngoài ý muốn, bố và mẹ mới là chân ái!”
Bữa cơm chiều hôm nay, Nguyễn Tri Hạ ăn trong lo sợ, ánh mắt của Tư Mộ Hàn làm cô không thể không nuốt xuống, nếu không, chỉ sợ cô đã sớm cao chạy xa bay, trước sau gì cũng phải lên thớt, sao cô còn tâm trạng để ăn uống cơ chứ!
Trước đó cô còn hy vọng anh xong việc lập tức quay về với cô, giờ thì hoàn toàn ngược lại, cô muốn anh rời xa cô càng sớm càng tốt, đi khỏi đây là tốt nhất.
Tích tắc tích tắc, Nguyễn Tri Hạ đưa từng miếng cơm lên miệng trong trạng thái chán nản. Tư Mộ Hàn đã ăn xong, anh để chén đũa lên mặt bàn, mặt vô cảm bước ra ngoài.
...