...
“Anh Kiến Định, tôi hiểu điều anh muốn nói. Nhưng tôi vẫn mong anh có thể cân nhắc chuyện này thêm một chút. Nếu không được thì cứ để một mình tôi đi vào, anh ở bên ngoài hỗ trợ cho tôi là được. Một khi phát hiện ra vấn đề không ổn, anh hãy lập tức rút lui. Anh thấy như vậy có được không?
Dù sao thì sau lưng tôi vẫn còn cả nhà họ Lê chống đỡ, kể cả có bị bắt ngay tại trận thì Trần Tuấn Tú cũng sẽ không dám làm gì tôi đâu. Cùng lắm thì bị ăn vài cú đấm, bồi thường một chút là ổn › „ thỏa.
Bọn họ dám chắc chắn bên trong biệt thự của nhà họ Trần có đồ vật gì đó đang được cất giấu. Trân Tuấn Tú muốn liên hệ với người đứng sau màn thì bắt buộc phải dựa vào một chút thủ đoạn nào đó. Chỉ cần có thể tìm được một chút chứng cứ thì nhà họ Trần sẽ không còn đáng sợ nữa. Cơ hội lần này rất hiếm có, Lê Quốc Nam thật sự không muốn từ bỏ.
“Tôi không đồng ý. Cậu về đi Quốc Nam. Sau này nếu cậu còn muốn đi cùng thì tôi sẽ không phản đối. Thế nhưng lần này tuyệt đối không thể được” Đây rõ ràng chính là lấy tính mạng của chính mình ra đặt cược.
Gương mặt của Nguyễn Kiến Định tràn ngập tức giận, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào Lê Quốc Nam, cứng rắn từ chấi.
“Anh Kiến Định…”
“Đủ rồi! Bây giờ mau trở về ngay cho tôi. Nếu không tôi cũng không ngại nhốt cậu hai ngày ở đây đâu!” Nguyễn Kiến Định lạnh lùng đứng dậy đánh gấy lời nói của Lê Quốc Nam. Anh ấy tức giận tới mức toàn thân đều không ngừng run rẩy vì nói thế nào Lê Quốc Nam cũng không chịu hiểu. Anh ấy chỉ hận không thể bổ não của Lê Quốc Nam xem thử bên trong chứa những thứ gì mà anh ta lại cố chấp như vậy.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi ngay lập tức.
Anh Kiến Định, nếu anh thay đổi ý định nhớ tìm tôi đấy. Mấy năm nay Tri Hạ phải chịu biết bao nhiêu khổ cực đều là do người nhà họ Trần gây ra. Tôi nhất định phải báo thù cho em ấy. Anh Kiến Định có kế hoạch mới phải nói cho tôi biết đấy, chỉ cần anh gọi tôi sẽ tới liền!”
Biết là hôm nay không thể thuyết phục được đối phương, Lê Quốc Nam cũng không quấn chặt không buông mà mỉm cười đứng dậy chậm ra đi ra ngoài.
Anh ta vừa đi vừa cười một trận cho tới lúc ngồi trong xe, vẻ mặt mới trở nên nghiêm trọng. Mối thù từ mười năm trước, những nỗi khổ Tri Hạ phải chịu đựng trong suốt mười năm nay, tất cả đều cần có người tính sổ.
Cho dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, anh ta cũng nhất định bắt Trân Tuấn Tú phải trả giá bằng được.
Cuối cùng, Lê Quốc Nam ngước mắt nhìn lên tòa biệt thự được bao phủ trong ánh sáng dịu nhẹ. Anh ta khẽ nhếch khóe môi lên một cái rồi lái xe rời đi.
Sau khi Lê Quốc Nam rời khỏi, Nguyễn Kiến Định vẫn luôn cảm thấy bất an trong lòng. Trong chuyện lần này Lê Quốc Nam thực sự quá vội vàng.
Mặc dù Nguyễn Kiến Định đã cứng rắn từ chối nhưng anh ấy vẫn luôn có cảm giác Lê Quốc Nam sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Anh ấy nhíu mày cầm điện thoại lên.
“Chu Thanh, cậu tìm mấy người theo dõi Lê Quốc Nam cho tôi. Nếu cậu ấy có bất cứ hành động đáng nghi nào phải báo lại cho tôi biết ngay lập tức.
Đồng thời cũng cho người đi giám sát hai bố con Trần Tuấn Tú đi. Bọn họ không thể thực sự ra nước ngoài được.
Phải giám sát thật chặt chẽ cho tôi, không được để sót bất cứ hành động nào!”
Chuyến đi lần này của Trần Tuấn Tú thực sự quá đột ngột, giống như đã có dự đoán sẽ có người đột nhập vào biệt thự khi ông ta không ở đó từ trước vậy.
Sau khi dặn dò xong xuôi, sự bất an trong lòng Nguyễn Kiến Định mới giảm đi một chút. Nếu Trần Tuấn Tú đã hào phóng như vậy, đương nhiên anh cũng phải đáp lễ vài thứ cho ông ta mới xứng đáng với sự hào phóng này.
Cả hai vị chủ nhân của nhà họ Trần đều không có mặt, những chuyện có thể làm lại nhiều hơn rồi. Hôm nay lại là một đêm bận rộn với Nguyễn Kiến Định, hai mắt anh ấy đều đã đỏ bừng, vẻ mặt uể oải lười nhác. Thế nhưng tỉnh thần lại vô cùng tỉnh táo, lúc ăn bữa sáng còn nở một nụ cười hiếm thấy.
Phát hiện đứa nhỏ bên cạnh cứ lén lút nhìn chằm chằm mình, Nguyễn Kiến Định bật cười bế cậu bé ngồi lên đùi mình rồi hỏi: “Sao cứ nhìn cậu vậy? Hướng Minh có chuyện gì sao?”
...