Chương 4008


...

“Hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, không bằng nhanh chóng mua những đồ vật dùng cho hôn lễ luôn đi, chị dâu, anh trai có tặng trang sức cho chị không?”

Nguyễn Tri Hạ tò mò nhìn thoáng qua Nguyễn Kiến Định ở phía sau, mới lén lút ghé vào nói bên tại của Nguyễn Minh Tú.

“Vẫn chưa có nha, chị vừa mới đồng ý lời cầu hôn thôi! Chuyện tổ chức hôn lễ thì cũng không cần gấp gáp.”

Nguyễn Minh Tú ngẩng đầu, bộ dáng chị đây là lớn nhất tất cả đều phải nghe chị, thật ra ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía sau, vẻ mặt kiêu căng, thật ra ánh mắt đã sớm bán đứng cô từ lâu.

“Vậy thì bảo anh trai tự mình chuẩn bị đi, năm đó hôn lễ của em đều là do một tay Mộ Hàn chuẩn bị đó. So sánh đàn ông ở phương diện này, cho dù người đó có là anh ruột của mình đi nữa, Nguyễn Tri Hạ cũng sẽ không thiên vị, trong lòng cô, Tư Mộ Hàn mãi mãi là người đàn ông tốt nhất!

Hai người bọn họ vừa đi mua sắm vừa trò chuyện, cứ thế dành toàn bộ thời gian còn lại ở trung tâm thương mại, hai người đàn ông theo phía sau thì mệt mỏi rã rời, kết quả Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Minh Tú vẫn tràn trề sức sống muốn tiếp tục đi mua sắm, nếu không phải vì trời sắp tối thì nói không chừng họ có thể ở trong trung tâm thương mại cả đêm mà không về nhà, lúc đi mua sắm, tinh thần sảng khoái đến không thể tưởng tượng nổi!

Xách đồ đi theo sau cả một ngày, cho dù Tư Mộ Hàn và Nguyễn Kiến Định có thể lực tốt đến đâu, cũng không thể chịu nổi, việc đầu tiên sau khi về đến nhà là ngồi xuống sô pha, nhắm mắt lại không muốn động đậy, thậm chí niềm vui sướng khi trước đó cầu hôn thành công của Nguyễn Kiến Định gần như biển mất.

Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, Dương Thừa Húc đưa Dương Minh Hạo và Hứa Minh Ngọc rời khỏi biệt thự chưa được hai tiếng, quản gia của Yaren đã dẫn theo một nhóm vệ sĩ đến tìm, tất cả đèn của biệt thự đều bật sáng, đoán là người đã sớm bỏ chạy, ông ta thiếu chút nữa đã phá hủy toàn bộ căn biệt thự, cả người run lên vì tức giận, run lẩy bẩy móc điện thoại di động ra, gọi cho Yaren.

“Thưa ngài, người đã chạy mất rồi, hiện tại đang cử người đi tìm.” Trước đây không hề có một chút phòng bị nào, song cậu ta cứ thế chạy mất, nếu như cậu ta tìm một chỗ để ẩn núp, hoặc là tìm người đến để bảo vệ mình, vậy thì cơ hội để bọn họ tìm ra Dương Thừa Húc là rất ít ỏi!

“Tôi sẽ quay về ngay, bằng bất cứ giá nào, cũng phải bắt người mang về đây cho tôi!” Yaren trầm giọng, tức giận nói.

“Ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt Dương Thừa Húc đem đến trước mặt ngài.” Quản gia hơi cúi đầu, giọng nói cũng trầm xuống.

Trong phạm vi thuộc quyền quản lý của bản thân, thế mà lại có thể để cho Dương Thừa Húc trộm đi một thứ quan trọng như vậy, anh ta khó mà chấp nhận nổi.

Yaren mím môi đứng đơ ra một hồi, sau đó anh ta cúp điện thoại, nhìn màn đêm tối tăm bên ngoài, xoay người đi xuống tầng, trở về ngay trong đêm.

Anh ta cho rằng là do Abel, nên khoảng thời gian trước anh ta đều không ở bên đó, mà chuyển đến quặng mỏ để giám sát, tín hiệu bên này không tốt, vẫn luôn không nhận được tin tức, hôm nay không dễ gì mới ra ngoài một chuyến thì lập tức nhận được tin két sắt đã bị người ta động tay động chân.

Hộp két sắt đó là do anh đặc biệt chế tạo ra, chỉ cần có người mở ra hoặc là chạm vào thì cho dù là ai đi nữa, chắc chắn điện thoại của anh ta cũng sẽ nhận được tín hiệu, tín hiệu này là nhận được từ mấy ngày trước, nếu như động tác của Dương Thừa Húc đủ nhanh, thì rất có thể thông tin này đã xuất hiện trên bàn của người khác rồi, trong két sắt của anh ta, hầu hết đều là những tài liệu cơ mật của công ty và một số chuyện liên quan đến Abal…

Sự việc có hơi phức tạp rồi, anh ta phải nhanh chóng trở về để xác nhận xem rốt cuộc đã bị mất thứ gì!

Ngôi trên máy bay về trong đêm, lúc Yaren nhìn những đám mây xếp thành tầng ở bên ngoài, thì Dương Thừa Húc đã ngủ say trên máy bay, trùm chăn ngủ ngon lành, còn Dương Minh Hạo thì cứ nhìn chằm chằm Hứa Minh Ngọc, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhưng không lên tiếng nói chuyện.

Cuối cùng Hứa Minh Ngọc thở dài, món nợ mà bà ta thiếu, rôi cũng có ngày phải trả: “Anh có chuyện gì muốn nói với em sao?”

Bà ta vừa nói xong, Dương Minh Hạo lập tức cúi đầu, vẻ mặt có chút khó xử và luống cuống.

...