...
“Đừng tới nữa.” Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng từ chối.
Tần Thuỷ San lại nói: “Tôi đến chơi với Hạ Hạ”
Tư Nguyễn thò đầu ra: “Cháu tự chơi một mình.”
Dì này ăn hết cánh gà của mình rồi, tối nay đừng nên tới nữa.
Khóe miệng của Tần Thuỷ San giật giật, chỉ đành xoay người rời đi.
Bình thường Nguyễn Tri Hạ chỉ thấy Tần Thuỷ San trong dáng vẻ công việc, đây là lần đầu tiên cô thấy được một Tần Thuỷ San mặt dày như thế.
Cô và Tần Thuỷ San đã đi ăn ngoài với nhau rất nhiều lần rồi nhưng cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của Tần Thuỷ San.
Thấy Tần Thuỷ San đã đi xa, Nguyễn Tri Hạ mới đóng cửa lại.
Chỉ là cô vừa đóng cửa xong thì lại có người gõ cửa.
Nguyễn Tri Hạ còn tưởng là Tần Thuỷ San quay lại, nhưng khi cô mở cửa thì phát hiện đó là Tiêu Thâm.
Gần đây cô không ra ngoài nhiều, Tiêu Thâm cũng không tới tìm cô. Có mấy lần cô mời anh ta sang ăn cơm nhưng anh ta đều từ chối.
Tiêu Thâm vẫn gọi cô bằng giọng không cảm xúc như trước đây: “Cô Hạ”
Sau đó đưa đồ trong tay cho Nguyễn Tri Hạ.
Logo của chiếc túi xách hơi quen mắt, Nguyễn Tri Hạ nghĩ một lúc mới nhớ ra là logo của một thương hiệu quốc tế.
Công ty này sản xuất quần áo, mỹ phẩm và cả túi xách nữa.
Tiêu Thâm làm gì vậy?
Nguyễn Tri Hạ tỏ rõ nghi ngờ, Tiêu Thâm bèn chủ động giải thích: “Tặng cô đấy.”
“Tôi sao?” Nguyễn Tri Hạ chỉ vào mình.
Tiêu Thâm gật đầu.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời cảm thấy khó hiểu.
“Anh mua những thứ này cho tôi làm gì?” Dưới con mắt của Nguyễn Tri Hạ, hành động này của Tiêu Thâm không bình thường, thật sự là quá bất thường luôn ấy.
“Tôi không có người thân, cũng không có bạn bè ở thành phố Hà Dương này. Đón tết thấy lạnh lẽo nên muốn tặng quà cho người khác để cảm nhận chút không khí tết nhất.” Lý do không thuyết phục như thế do Tiêu Thâm nói ra lại khiến người ta cảm nhận được sự trống trải.
Nguyễn Tri Hạ hơi ngẩn người rồi đưa tay nhận đồ anh ta tặng: “Cảm ơn.”
Tiêu Thâm chỉ hơi gật đầu rồi xoay người rời đi.
Lúc này điện thoại của Nguyễn Tri Hạ cũng đổ chuông.
Là Thẩm Lệ gọi tới.
“Hạ Chi, bên chỗ tớ nhận được mỹ phẩm của nhiều công ty đại diện lắm, tớ đem qua cho cậu vài thứ đấy, sắp đến nơi rồi.”
Nguyễn Tri Hạ bất lực đáp: “Năm nay các cậu hẹn nhau tặng quà cho tớ đấy à?”
Thẩm Lệ chú ý tới từ khóa trong lời nói của Nguyễn Tri Hạ: “Các cậu”? Còn có ai tặng quà cho cậu nữa à?”
Lúc cô nói chuyện còn nghe thấy tiếng đóng cửa xe.
Nguyễn Tri Hạ đoán chắc là Thẩm Lệ đã đến nơi rồi
“Cậu đến chưa? Có cầu tớ xuống đón không?” Cô sợ một mình Thẩm Lệ không cầm hết.
“Không cần đâu, cậu đi xuống đây còn phải đưa Hạ Hạ đi theo, phiền lắm.” Thẩm Lệ đang lấy đồ, giọng nói hơi hổn hển: “Thôi nhé, tới lên ngay bây giờ đây.”
Nguyễn Tri Hạ cũng không đóng cửa nữa mà đứng luôn ở cửa để đợi Thẩm Lệ.
Không bao lâu Thẩm Lệ đã lên tới nơi, trong tay còn xách theo túi lớn túi nhỏ.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng ra cầm giúp cô.
...