...
Lời nói vừa thốt ra, bầu không khí trên bàn cơm lại rơi vào trạng thái bế tắc kỳ lạ.
Nguyễn Tri Hạ có hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Tư Ân Nhã không biết Tư Mộ Hàn là ông chủ phía sau màn của truyền thông Thịnh Hải?
Nghĩ lại, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy không có gì đáng trách.
Tư Mộ Hàn là người có tính tình lãnh đạm, anh vốn không thích người nhà họ Tư, cũng không có tình cảm gì với Tư Ân Nhã, Tư Ân Nhã không biết anh là ông chủ phía sau của truyền thông Thịnh Hải cũng là chuyện rất bình thường.
Lần này Trần Tuấn Tú không cười nữa, sắc mặt không vui liếc Tư Ân Nhã một cái.
Tư Ân Nhã tỏ vẻ không hiểu, không biết mình nói sai chỗ nào.
Tư Liên vẫn luôn không lên tiếng liền gặp đồ ăn vào trong chén Tư Ân Nhã, hiền lành nói: “Ân Nhã, nếm thử món này đi.”
“Cảm ơn cô.” Tư Ân Nhã cẩn thận liếc trộm Trần Tuấn Tú, không nói thêm gì nữa, vùi đầu ăn cơm.
…
Thật vất cả mới ăn cơm xong, Nguyễn Tri Hạ cho rằng cuối cùng cũng có thể trở về.
“Mộ Hàn, đến phòng làm của bố, bố có lời muốn nói với con.”
Tư Đình Phong vừa nói lời này, Nguyễn Tri Hạ liền biết lát nữa đi không được rồi.
Nguyễn Tri Hạ thở dài, đẩy Tư Mộ Hàn: “Anh đi đi, em ở chỗ này chờ anh.”
Tư Mộ Hàn không nói hai lời, nắm lấy cô đi thẳng tới phòng làm việc của Tư Đình Phong.
“Bố của anh có chuyện muốn nói với anh, anh dẫn em đi làm gì?” Nguyễn Tri Hạ vùng vẫy muốn hất tay anh ra.
Giọng điệu Tư Mộ Hàn vô cùng đứng đắn: “Vừa ăn cơm xong, đưa em đi mấy bước cho tiêu thức ăn.”
Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thể lấy cớ tốt hơn được sao…?”
Lặp lại lần nữa.” Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ rụt cổ một cái, lắc đầu giả câm.
Đã đến của phòng làm việc của Tư Đình Phong, Tư Mộ Hàn đẩy cửa ra dẫn Nguyễn Tri Hạ theo vào.
Tư Đình Phong thấy Nguyễn Tri Hạ đi theo sau anh, khẽ nhíu mày: “Sao Tri Hạ không trò chuyện với Ân Nhã bọn họ?”
Ý của lời này chính đại khái là: Tôi với con nói chuyện, cô cũng tới đây làm gì?
“Có lời gì cứ nói.” Sau khi Tư Mộ Hàn dẫn Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống ghế sofa xong, mới ngẩng đầu nhìn Tư Đình Phong nói.
Cằm Tư Đình Phong căng thẳng, rất rõ ràng là bị thái độ của Tư Mộ Hàn chọc tức.
Nguyễn Tri Hạ liếc mắt nhìn Tư Đình Phong, lại liếc mắt nhìn Tư Mộ Hàn, phát hiện lúc hai bố con này tức giận cũng rất giống nhau nha.
“Bố nghĩ con đồng ý tiếp quản nhà Tư thị là đã nghĩ thông suốt.” Tư Đình Phong làm mặt lạnh, vừa mở miệng không giận mà nghiêm.
Nguyễn Tri Hạ cũng vô thức ngồi nghiêm chỉnh hơn.
Tư Mộ Hàn cong môi cười: “Xem ra tôi cũng cần uốn nắn ông, tôi là vì ông nội mới trở về tiếp quản cục diện rối rắm này của nhà họ Tư.”
Tư Đình Phong bị anh chọc tức đến thở phập phồng, ông nhìn chằm chằm vào Tư Mộ Hàn một lúc mới dặn ra hai chữ: “ Tốt lắm!”
Nguyễn Tri Hạ ở bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía.
May mà sức khỏe Tư Đình Phong vẫn tốt, nếu không sớm muộn cũng bị Tư Mộ Hàn chọc tức đến sinh bệnh.
“Ha.”
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng:
“Nhà họ Tư bây giờ đang là tình trạng gì, trong lòng ông tự biết rõ, bị một lũ già đó lấy đi gần nửa quyền lực, có bao nhiêu sổ sách giả trong tài vụ đã được thực hiện? Ông đều biết hết sao?”
...