...
Tuy anh nói với Tư Hạ, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại cảm thấy hình như anh nhắm vào cô.
Bầu không khí càng cổ quái. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
“A?” Tư Hạ nhìn bàn tay dính đầy dầu của mình, một bộ lực bất tòng tâm: “Bẩn bẩn.”
Lưu Chiến Hằng đột nhiên lên tiếng nói: “Tình cảm giữa ngài Tư và con gái thật tốt, chắn hẳn ngài rất yêu mẹ của đứa bé.”
Đáy mắt của Tư Mộ Hàn hiện lên một màn khói mù dày đặc, cười nhạo một tiếng nói: “Tình cảm của ngài Lưu và Cô Hạ đây, hình như cũng không tốt lắm.”
Lưu Chiến Hằng mặt không đổi sắc, nhưng cũng không có ý định nhượng bộ: “Không ngờ được, ngài Tư còn có sở thích xen vào việc của người khác.”
Tư Mộ Hàn giương mắt, trong đôi mắt đen như mực là một mảnh u ám: “Cũng không bằng ngài Lưu thích xen vào việc của người khác.”
Lưu Chiến Hằng hít sâu một hơi, vô cùng tức giận nhưng lại cười: “Ngài Tư nói đúng.”
Tư Mộ Hàn không để ý Lưu Chiến Hằng nữa, quay đầu nhìn Tư Hạ, tuy giọng nói của anh không hề có thay đổi rõ ràng nhưng âm thanh lại nhẹ đi rất nhiều: “Ăn no chưa?”
Tư Hạ cũng cảm thấy bầu không khí không đúng, mở to mắt gật đầu: “Ăn no rồi ạ.”
“Vậy thì về thôi.” Tư Mộ Hàn đưa tay bế cô bé lên, quay đầu nhìn về phía Lưu Chiến Hằng và Nguyễn Tri Hạ: “Cảm ơn vì đã chiêu đãi.”
Nhìn Tư Mộ Hàn đi ra ngoài rồi, Nguyễn Tri Hạ mới khó hiểu hỏi Lưu Chiến Hằng: “Anh và ngài Tư sao vậy? Trước đây từng có đụng chạm gì sao?”
Sau khi Tư Mộ Hàn vào cửa, hai người đàn ông này trông rất bình thường.
Cô chỉ là vào bếp bưng mấy món thức ăn thôi, sao lại vậy rồi?
Hơn nữa, cho tới bây giờ cô cũng chưa thấy Lưu Chiến Hằng nói chuyện với ai bằng cách sắc bén như thế, hiển nhiên là nổi giận rồi.
Lưu Chiến Hằng cong môi cười một tiếng: “Không có chuyện gì, ăn cơm đi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn ra Lưu Chiến Hằng không muốn nói về chuyện này nữa.
Anh ta càng như vậy, Nguyễn Tri Hạ càng cảm thấy, có thể trước đây Lưu Chiến Hằng biết Tư Mộ Hàn, hoặc là vì chuyện gì đó mà có đụng chạm với Tư Mộ Hàn.
Anh ta không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi nhiều.
Ánh mắt của cô rơi vào dĩa của Tư Hạ, nơi đó chỉ còn một miếng sườn bị gặm dư lại.
Trước đó Tư Mộ Hàn có nói bọn họ chưa ăn cơm tối.
Tư Mộ Hàn nhất định là không biết nấu ăn. Cô từng đi tới nhà bọn họ, hình như cũng không có người giúp việc có thể nấu cơm cho họ.
Đêm dài như vậy, Tư Hạ không thể không ăn gì được.
Hay là lát nữa cô đưa qua cho họ một ít? . Truyện Bách Hợp
Không được, nếu như vậy, Lưu Chiến Hằng sẽ tức giận.
Cho dù Lưu Chiến Hằng không biểu hiện ra, nhưng trong lòng chắc chắn không hề dễ chịu.
Những lúc thế này, cô hẳn phải đứng về phái Lưu Chiến Hằng mới đúng.
“Sao lại không ăn?”
Giọng nói của Lưu Chiến Hằng đã kéo suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ trở lại.
“Tôi đi phòng vệ sinh một lát.” Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, cầm điện thoại di động trên bàn lên bỏ vào trong túi.
Lưu Chiến Hằng chú ý tới động tác nhỏ của cô, nhưng cũng không nói gì.
Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại di động đi vào phòng vệ sinh, sau khi khóa trái cửa, liền vào một ứng dụng đặt đồ ăn.
Người như Tư Mộ Hàn, chắc hẳn chưa từng gọi đồ ăn ngoài, nói không chừng căn bản cũng không biết gọi đồ ăn ngoài là gì.
...