...
Nguyễn Tri Hạ lúc này mới thu hồi tay lại.Tuy cô mất trí nhớ, nhưng không phải là mất đi não.
Lưu Chiến Hằng có quá nhiều đáng ngờ, hiện không tiện hỏi nhiều
Khi cô là người thực vật, Lưu Chiến Hằng bên cạnh cô suốt 3 năm, nghĩ lại chắc cũng không phải người xấu.
Lưu Chiến Hằng uống xong canh, cô liền đem bát đi rửa.
Cô rửa bát xong đi ra, điện thoại đúng lúc reo lên.
Nguyễn Tri Hạ nhìn vào điện thoạt, phát hiện là số người lạ.
Tim cô đập lên một nhịp, đoán có thể là kết quả bên Tư Mộ Hàn đã có nên gọi điện đến cho cô.
Cô nhìn Lưu Chiến Hằng một cái.
Lưu Chiến Hằng đang bị chấn thương ở đầu, lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại đi ra phòng bệnh mới nghe điện thoại: “Xin chào?”
Giây tiếp theo, âm thanh trầm thấp từ trong điện thoại vang lên.
“Hạ tiểu thư.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nghe liền biết là âm thanh của Tư Mộ Hàn.
Giọng của Tư Mộ Hàn rất dễ nghe, là loại âm thanh trầm thấp, nghe rất gợi cảm.
Cô tưởng là đã có kết quả thì thời Dũng là người sẽ thông báo cho cô, cô không ngờ là Tư Mộ Hàn đích thân gọi điện cho cô.
Nguyễn Tri Hạ có chút thụ sủng nhược kinh, Tư Mộ Hàn là người mà luôn đem lại cho người khác cảm giác anh luôn ở trong tư thái của một người cao cao tại thượng.
Nguyễn Tri Hạ mím mím môi, hít một hơi sâu, nói: “Tư tiên sinh, xin chào.”
“Đã có kết quả DNA, cô bây giờ đang ở đâu?”
Tư Mộ Hàn nói rất đơn giản rõ ràng, Nguyễn Tri Hạ đã quen với cách nói này của anh.
“Tôi đang ở bệnh viện….”Nguyễn Tri Hạ nói đến đây, liền mở hé cửa nhìn vào trong, nhìn thấy Lưu Chiễn Hằng vẫn nằm tư thế cũ, cô liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Ở bệnh viện làm gì?”
Không biết có phải là do Nguyễn Tri Hạ cảm giác sai hay không, cô cảm thấy giọng điệu của Tư Mộ Hàn có chút căng thẳng.
Nguyễn Tri Hạ không nghĩ nhiều, đáp: “Bạn tôi xảy ra chuyện, đang ở trong bệnh viện, anh đưa địa chỉ cho tôi, giờ tôi qua.”
Âm đang đầu bên kia điện thoại truyền đến dứt khoát, có chút cưỡng ép: “Địa chỉ của cô.”
Nguyễn Tri Hạ không muốn tranh với Tư Mộ Hàn chuyện này, liền nói địa chỉ cho anh.
Cô vừa nói xong, Tư Mộ Hàn lập tức cúp điện thoại.
Thật là…Một chút phong độ cũng không có.
Nguyễn Tri Hạ cứ nhìn vào màn hình điện thoại, hít sâu một hơi đem điện thoại cất vào trong túi.
Khi vào phòng bệnh, thấy Lưu Chiến Hằng đã mở mắt.
Tinh thần của anh ta không tốt cho lắm, vừa nãy nói chuyện với cô như dùng hết sức lực, giờ xem ra có chút mệt mỏi.Nguyễn Tri Hạ nhíu nhíu mày: “Em có chút chuyện ra ngoài một chuyến.”
Lưu Chiến Hằng mắt nhắm mắt mở, hiếm có hỏi thêm một câu: “Ai tìm em thế?”
Nguyễn Tri Hạ do dự nói: “Là….”
Lưu Chiến Hằng ngay lúc này cắt đứt lời cô: “Đi đi, đi sớm về sớm, chú ý an toàn, chuyện lần này không đơn giản như vậy, có thể là nhằm vào anh, cũng có thể là nhằm vào em.”
Giọng điệu hắn ta chầm chậm, nhưng nói ra lại khiến người khác không thể thả lỏng.
“Em biết rồi.” Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu.
...