...
Con muốn để Nguyễn Tri Hạ cũng phải trải qua những gì con đã chịu. Con muốn tự mình báo thù…”
“Mộc Châu, con muốn báo thù nhưng lấy năng lực hiện tại của con vẫn không thể nào làm được. Bố đưa con đi nước ngoài, cho con học xong lại tự mình trở về báo thù có được không? Bố trả thù Tư Mộ Hàn giúp con trước.” Trần Tuấn Tú đưa tay sờ lên mái tóc của Trân Mộc Châu, ông ta biết rất rõ tâm lý trả thù của phụ nữ, đưa người ra nước ngoài rồi đợi một thời gian thì lực sát thương sẽ càng mạnh.
“Con nghe lời bố.” Trân Mộc Châu chôn mặt vào lòng Trần Tuấn Tú rồi bắt đầu khóc to lên, nhưng khóe miệng cô ta lại nở một nụ cười tràn ngập ác ý.
“Bố đã mua cho con vé máy bay vào lúc một tiếng sau rồi. Để Hải Phúc đi chung với con, bố cũng yên tâm hơn” Bây giờ Trần Mộc Châu đã không còn giá trị lợi dụng rồi, bên phía Tư Mộ Hàn bây giờ tạm thời ốc còn không mang nổi mình ốc, ông ta có thể giấu bọn họ mà đưa người ra ngoài một cách dễ dàng.
“Vâng, bây giờ con phải thu dọn một số thứ rồi đi. Lần này con đi không biết bao giờ mới vê được, những người khác con không quan tâm nhưng Nguyễn Tri Hạ bố phải giữ cho con, con nhất định phải tự tìm cô ta mà báo thù” Trần Mộc Châu lau khô nước mắt trên mặt rồi cúi người chào Trân Tuấn Tú một cái, sau đó quay người rời đi.
Trần Mộc Châu vừa đi ra khỏi cửa thì bên phía Tư Mộ Hàn đã nhận được tin ngay lập tức. Đúng là cô ta đi ra từ biệt thự nhà họ Trần, Trần Tuấn Tú tự biên tự diễn một tuồng kịch, mà mục đích chỉ để anh không thể ra khỏi cửa. Sợ là mọi chuyện không đơn giản như thế.
Chắc chắn trong này còn những mục đích mà anh chưa phát hiện, nhưng cũng không cần sốt Vũ Tuyết Phương, chỉ cần có thể tìm được Trần Mộc Châu thì anh đã có thể đi ra ngoài.
Thừa dịp còn sớm, Tư Mộ Hàn trực tiếp đi tới tập đoàn Sunrise.
Anh về văn phòng rồi gọi Lâm Tiến Quân tới: “Chuyện hôm qua có đầu mối gì không?”
“Chủ tịch, đã xác nhận với nhà họ Lê rồi. Đúng là bọn họ đã nhận công trình này nhưng đã thanh toán đầy đủ rồi. Không có chuyện khất nợ mấy lần.
Còn có công trình mà đám công nhân kia nói không khớp với công trình mà nhà họ Lê làm” Sau khi hỏi rõ mọi chỉ tiết thì hôm qua Lâm Tiến Quân đã đi tới nơi khảo sát. Không hề khác với những gì người đàn ông trung niên kia nói. nhưng trong ghi chép của nhà họ Lê thì không phải là nơi này, Sunrise cũng chưa từng nhận công trình này, càng tra càng mơ hồ.
“Đã tìm được người trung gian chưa? Người ký tên và dấu là ở đâu ra?” Tư Mộ Hàn cảm thấy chuyện này có chút không đúng, anh nhíu mày rồi hỏi Lâm Tiến Quân.
“Chủ tịch, dấu đúng là của công ty.
Nửa năm trước chúng ta đã từng bị ăn trộm, nhưng toàn bộ văn phòng đều hoàn chỉnh, chuyện này cuối cùng không có kết quả gì, không biết là anh còn nhớ không.’ Anh ta cũng vừa mới nhờ tới mà thôi, chuyện của nửa năm trước vẫn là do một người bảo vệ nhắc nhở nên anh ta mới nhớ ra. Có lẽ dấu cũng đã bị trộm lúc đó.
“Người ký tên thì sao?” Mưu tính một chuyện lâu như thế nhưng lại không thể gây nên tổn thất quá lớn cho Sunrise, đến cùng là người chủ mưu đang muốn làm gì? Tư Mộ Hàn càng nghĩ càng không thể hiểu được.
“Cái này tạm thời còn chưa tra rõ, nhưng dựa vào miêu tả của người đàn ông này thì rất có thể là trợ lý của Trần Tuấn Tú.” Hôm qua Lâm Tiến Quân đã sàng lọc một lần, anh ta phát hiện dựa theo sự miêu tả của người đàn ông kia thì chỉ có trợ lý của Trần Tuấn Tú là giống.
“Phái người nhìn chằm chằm Trần Tuấn Tú và trợ lý của ông ta, có chuyện gì thì báo cho tôi biết.’ Đến cùng là nhà họ Trần đang có tính toán gì, hoặc là nói đến cùng Trần Tuấn Tú đang muốn làm gì.
Tư Mộ Hàn bận tới nỗi chân không chạm đất, vốn anh còn muốn đi thử cậu nhóc Hướng Minh này nhưng bây giờ lại không có thời gian.
Từ khi những chuyện này lần lượt xảy ra thì cổ phiếu của Sunrise vẫn đang giảm, còn Phước Sơn thì vẫn tăng một cách ổn định.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ba ngày sau, Tư Mộ Hàn còn đang xử lý những hậu quả dư âm của chuyện xảy ra trong mấy ngày nay thì thiệp mời của nhà họ Trần lại tới.
“Chủ tịch, tối mai Chủ tịch Tuấn Tú tổ chức tiệc nhận con trai ruột của mình, đưa thiệp mời cho anh” Lâm Tiến Quân đặt thiệp mời màu vàng trong tay xuống bàn rồi nói.
...