...
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh một lúc, hơi mím môi gọi tên anh: “Tư Mộ Hàn.”
“Ừ.”
“Anh thật tốt.”
Tư Mộ Hàn hừ nhẹ một tiếng: “Đừng tưởng nói được hai câu dễ nghe, anh sẽ quên chuyện em uống rượu.”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
….
Thẩm Lệ xuống xe ở cửa tiểu khu.
Người lái thay vô cùng tận tâm đưa xe vào bãi đỗ xe ngầm, sau đó đưa lại chìa khóa cho cô.
“Cảm ơn.” Thẩm Lệ nhận chìa khóa xong đi vào trong tiểu khu.
Người lái thay đột nhiên gọi cô lại: “Cô Thẩm…”
“Vừa rồi trên đường có một chiếc xe vẫn luôn đi theo chúng ta.” Người lái thay chỉ một chiếc xe dừng lại cách đấy không xa: “Chính là chiếc xe đó.”
Thẩm Lệ nghe thấy, đáy lòng nhảy dựng, con mắt cũng sáng lên.
Mà sau khi cô nhìn theo hướng người lái thay chỉ, ánh sáng trong đáy mắt cũng dần dần biến mất.
Đây là tiểu khu sang trọng, ra vào đều là xe sang trọng.
Nhưng chiếc xe không phải là một chiếc xe sang trọng bình thường, là một chiếc xe số lượng có hạn toàn cầu, cô thường xuyên gặp.
Là xe của Tư Mộ Hàn.
Cô không khỏi tự giễu cười cười.
Trước cô hỏi Cố Tri Dân có hèn hạ không.
Người hèn hạ hẳn là cô chứ.
Người phân rõ khoảng cách với Cố Tri Dân là cô, trong lòng chờ mong cũng là cô.
Lúc nãy, cô còn tưởng rằng là Cố Tri Dân theo đến.
Loại chuyện này, trước kia Cố Tri Dân đã từng làm qua.
Thì ra cô không được thoải mái như trong tưởng tượng của mình, cô cũng chỉ là tục nhân mà thôi, trước tình cảm, không chịu nổi một cú.
“Cô Thẩm, không thì cô vào trước đi, tôi giúp cô lại xem?” Người lái thay vô cùng tốt bụng, cho rằng Thẩm Lệ bị người xấu theo dõi.
Thẩm Lệ bây giờ là nữ minh tinh tuyến một, đang lúc nổi, lại xinh đẹp, khó đảm bảo không có fan cuồng mất lý trí lặng lẽ theo dõi.
“Không sao, bọn họ là bạn tôi.”
Sau khi nghe Thẩm Lệ nói vậy, người lái thay yên tâm rời đi.
Nguyễn Tri Hạ bên kia đã nhận ra tầm mắt của Thẩm Lệ, biết là đã bị Thẩm Lệ phát hiện, chuẩn bị xuống xe.
...