...
Tư Mộ Hàn nói rất mau sẽ trở lại thì đúng là nhanh thật.
Từ khi anh ra ngoài đến khi về tới nơi chỉ tốn mười phút mà thôi.
Ba người cùng đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Tư Mộ Hàn liếc nhìn Tư Gia Thành: “Cậu đánh nhau với người khác à?”
Tư Gia Thành bĩu môi: “Đúng vậy.”
Cho dù cậu không thể để cho Tư Mộ Hàn biết nguyên nhân đánh nhau, nhưng trên mặt cậu dán mấy miếng dán vết thương lớn như vậy, Tư Mộ Hàn cũng không đến mức lâu như vậy mới nhìn thấy chứ?
Cuối cùng cậu cũng cảm nhận được câu nói “Có bạn gái thì chẳng còn tính người” nghĩa là gì.
Câu này đại khái chính là nói về người như anh họ của cậu vậy.
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn không hề thay đổi: “Cho nên Nguyễn Tri Hạ mới phải tới trường học của cậu à?”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ còn phải gọi điện thoại cho anh…”
Từ cuối cùng nghẹn lại ở trong cổ họng, Tư Gia Thành nói ra cũng không phải, mà không nói ra cũng không phải.
Sau đó, cậu co người trong thang máy, cố gắng giảm nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Sao lại… nói ra rồi?
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng liếc nhìn Tư Gia Thành. Cứ vào thời điểm mấu chốt thì giống như xe tuột xích, cô cũng không giúp được cậu nữa rồi!
Tư Mộ Hàn cười một tiếng không rõ có ý gì. Tư Gia Thành run rẩy, trốn đến phía sau lưng Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn mũi giày của mình, giả vờ làm như mình không biết gì cả.
Khi ra khỏi thang máy, Tư Mộ Hàn đi ở phía trước, Nguyễn Tri Hạ và Tư Gia Thành đi theo phía sau.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình và Tư Gia Thành giống như hai đứa trẻ mắc lỗi sợ bị người lớn mắng, mà Tư Mộ Hàn chính là người lớn kia.
Cô cũng kinh ngạc trước ví dụ của bản thân mình.
Nguyễn Tri Hạ xoay người, lặng lẽ rút cánh tay của mình đang bị Tư Gia Thành lôi kéo: “Tiểu Thành, cậu tự bảo trọng nhé.”
“…”
Khi lên xe, Nguyễn Tri Hạ vẫn quyết định giúp Tư Gia Thành một tay, chủ động ngồi ở ghế sau với Tư Mộ Hàn.
Chỉ là cô ngồi vào bên cạnh Tư Mộ Hàn được ba giây lại hối hận.
Bởi vì người đàn ông không biết xấu hổ kia vừa lên xe đã nắm tay cô, còn sờ mặt của cô nữa…
Ở phía trước còn có Thời Dũng và Tư Gia Thành đang ngồi, bảo mặt mũi của cô để ở đâu đây?
Khi cô hất cánh tay từ bên cạnh thò qua đến lần thứ N, người đàn ông không biết xấu hổ kia còn cười ra một tiếng: “Hôm nay em ngoan quá nên tôi muốn chạm một cái mà thôi.”
Nguyễn Tri Hạ cười như không cười nhìn anh: “Tôi là mèo hay sao mà thấy ngoan là muốn chạm một cái chứ?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Tư Mộ Hàn véo nhẹ một cái vào tay của cô rồi mới nói: “Chạm một cái cũng không đủ.”
Khóe miệng Nguyễn Tri Hạ khẽ giật giật vài cái, quay đầu nhìn hai người ngồi ở trước mặt.
Cô phát hiện Thời Dũng và Tư Gia Thành đều ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng bả vai của hai người bọn họ đều đang run rẩy – bọn họ đang cười!
Nguyễn Tri Hạ tức giận đến mức trực tiếp đạp Tư Mộ Hàn một cái.
Không phải là quá đau.
Nhưng Tư Mộ Hàn cũng biết mình không thể chọc cô nữa.
...