...
Nguyễn Tri Hạ vốn định bế Tư Hạ ra ngoài nhưng khi nghe thấy cuộc trò chuyện của Thời Dũng và Tư Mộ Hàn thì cô lại dừng bước chân.
Cuộc trò chuyện của Tư Mộ Hàn và Thời Dũng càng nghe cô càng cảm thấy không thể tin được.
Tư Hạ nghe thấy lời Tư Mộ Hàn, cô bé nhỏ giọng nói với Nguyễn Tri Hạ: “Ba gọi con.”
Cô bé mở to đôi mắt, trong veo không chút vẩn đục, nghiêm túc nhìn Nguyễn Tri Hạ, muốn nhận được sự đồng ý từ miệng cô.
Nguyễn Tri Hạ thở dài một hơi, bế Tư Hạ đi đến trước mặt Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt cũng không tốt lắm: “Sao cô lại đến đây?”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Thời Dũng vội nói: “Cậu chủ, đây là Tri Hạ, con gái anh.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn rơi trên người Tư Hạ rồi lập tức thu lại ánh mắt nhìn Thời Dũng: “Cậu nói với tôi, đây là vợ và con gái tôi?”
Thời Dũng gật đầu.
Tư Mộ Hàn tức đến phải cười: “Các người cút hết ra ngoài cho tôi! Ngay bây giờ!”
Bởi vì tức giận nên giọng anh rất lớn, Tư Hạ còn nhỏ liền bị dọa co rúm lại.
Vành mắt cô bé ủng hồng nhìn Tư Mộ Hàn, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất gọi một tiếng: “Ba…”
Tư Mộ Hàn không thèm nhìn cô bé: “Bảo các người đi ra ngoài, không nghe thấy sao?”
Tư Hạ nghe vậy liền khóc òa lên, nước mắt như từng hạt chân trâu lăn dài: “Tư ớt xanh xấu xa!”
Cô bé nói xong liền oan ức úp mặt vào vai Nguyễn Tri Hạ khóc.
Vừa khó vừa nói: “Không cần ba nữa, xấu xa… huhuhu…”
Cổ họng Nguyễn Tri Hạ siết chặt, Tư Hạ khóc như vậy khiến cô vô cùng đau lòng.
Dáng vẻ Tư Mộ Hàn bây giờ là ai nói gì cũng nghe không lọt, cô cũng không cần ở lại đây nữa.
Cô bế Tư Hạ ra ngoài an ủi cô bé.
“Không khóc nữa, con quên rồi sao? Vừa nãy ba bị ốm đó, không phải ba cố ý đâu.”
Tư Hạ hít mũi, khóc thút hít nói: “Đau bụng.”
Khi cô bé nói còn bất giác đưa tay lên xoa bụng, động tác vô cùng đáng yêu.
“Đúng vậy, ba vì quá đau bụng nên mới cáu giận như vậy. Con đừng trách ba.” Nguyễn Tri Hạ sờ đầu cô bé, kiên nhẫn giải thích cho Tư Hạ.
“Hừ!”
Tư Hạ ôm lấy tay “hừ” một tiếng: “Trách ba ấy.”
Nguyễn Tri Hạ biết Tư Hạ cũng chỉ nói miệng vậy thôi chứ con gái cô là một đứa bé vô cùng hiểu chuyện và thiện lương.
Đợi đến khi Tư Hạ bình phục lại, Thời Dũng cũng từ trong đi ra.
Nguyễn Tri Hạ giao Tư Hạ cho người làm rồi hỏi: “Thế nào rồi?”
Thời Dũng nhìn bốn phía rồi đi đến chỗ không có ai.
Nguyễn Tri Hạ cũng đi theo qua đó.
“Tôi cảm thấy kí ức của cậu chủ có sự hỗn loạn. Kí ức của anh ấy đang ở bảy, tám năm trước khi tôi vừa mới kết hôn. Khi đó anh ấy vẫn chưa biết cô, cũng chưa có Tri Hạ. Cho dù bây giờ nói với anh ấy đã là bảy, tám năm sau rồi nhưng khả năng anh ấy cũng khó mà nhất thời chấp nhận được.”
Thời Dũng nói đến đây liền dừng lại nhìn phản ứng của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng những chuyện xảy ra gần đây có chuyện nào không siêu việt lạ thường đâu chứ?
...