...
Trong những vấn đề này, Nguyễn Tri Hạ cơ bản có thể đoán được suy nghĩ của anh.
Cô đã nhiều lần gặp chuyện, có lẽ là Tư Mộ Hàn đã bị dọa vài phen rồi.
Nhất là lần này.
Trước kia Tư Mộ Hàn đã làm điều tương tự như thế, Nguyễn Tri Hạ có thể dễ dàng đoán được suy nghĩ của anh.
Thẩm Lệ nói tiếp: “Hôm nay Cố Tri Dân đã đưa Hạ Hạ về. Tớ nói muốn đi theo, cũng chẳng biết Tư Mộ Hàn đang nghĩ cái gì nữa. Anh ấy lại đồng ý để tớ đến thăm cậu.”
Cô ấy nói đến đây thì không ngừng lắc đầu, con người của Tư Mộ Hàn quá khó hiểu.
Nguyễn Tri Hạ khẽ mỉm cười, nụ cười có chút gượng gạo.
Còn có thể là vì cái gì chứ?
Chắc là cảm thấy cô cãi nhau với anh, tâm trạng đang rất tồi tệ. Nếu Thẩm Lệ đến thăm cô, thì tâm trạng của cô có thể sẽ trở nên tốt hơn.
Cô ấy có thể hiểu sự khổ tâm của Tư Mộ Hàn.
Tuy nhiên, mọi thứ Tư Mộ Hàn làm đều khiến cô cảm thấy bị ức chế.
Do tình trạng thể chất tồi tệ của cô, Tư Mộ Hàn đã vì cô mà thả Lưu Chiến Hằng một lần nữa, còn cô lập cô với thế giới bên ngoài …
Tất cả những điều này khiến Nguyễn Tri Hạ cảm thấy ức chế.
Ức chế đến mức cảm thấy hơi khó thở.
Thẩm Lệ bình thường rất tùy tiện, nhưng lại cẩn thận hơn trong chuyện của Nguyễn Tri Hạ.
Dù sao thì Nguyễn Tri Hạ cũng là bạn thân của cô ấy.
Thẩm Lệ cau mày và hỏi cô: “Nói thật cho tớ biếtđi, rốt cuộc có chuyện gì với sức khỏe của cậu vậy?”
Dựa theo mức độ quan tâm của Tư Mộ Hàn dành cho Nguyễn Tri Hạ, sau khi ra viện thì nhất định phải chăm sóc tốt cho cô ấy, không để cô ấy xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Do đó, Nguyễn Tri Hạ phải hồi phục rất tốt mới đúng chứ.
Kết quả là, còn ngồi trên bánh xe thì cũng không nói làm gì, đã thế càng ngày lại càng gầy hơn.
Đừng nói về việc chăm sóc, nếu có ai nói rằng Tư Mộ Hàn ngược đãi Nguyễn Tri Hạ thì cô cũng sẽ tin luôn.
“Cơ thể có hơi tệ nên khả năng phục hồi của tớ không được tốt lắm …”
Nguyễn Tri Hạ vẫn không định nói cho Thẩm Lệ biết tình hình thực sự.
Cô không biết nên nói như thế nào cả.
Chẳng lẽ cô phải nói với Thẩm Lệ rằng cô sắp chết sao?
Nhưng Thẩm Lệ cũng không phải người dễ bị đánh lừa.
Cô cắt ngang lời của Nguyễn Tri Hạ: “Đừng nói dối tớ, tớ muốn nghe sự thật.”
Tư Nguyễn vẫn còn ở đó, vì thế cô cố gắng nói với Nguyễn Tri Hạ bằng âm thanh nhỏ nhất có thể.
Nguyễn Tri Hạ im lặng.
Lúc này, Cố Tri Dân dắt theo Tư Nguyễn đi tới: “Đang nói chuyện gì vậy?”
Tư Nguyễn cũng sáp đến gần Nguyễn Tri Hạ, gọi cô với một nụ cười trên khuôn mặt: “Mẹ”.
Nguyễn Tri Hạ vốn định nói sự thật với Thẩm Lệ rồi.
Nhưng Tư Nguyễn đã qua đây rồi, cô chỉ đành phải nuốt lại những gì muốn nói.
Thẩm Lệ cũng nhận ra Nguyễn Tri Hạ đã dự định nói sự thật, nhưng lại bị gián đoạn.
Cô quay lại lườm Cố Tri Dân một cái.
Cố Tri Dân trừng mắt, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh nhìn Nguyễn Tri Hạ với khuôn mặt không hiểu gì, hỏi cô bằng ánh mắt: Có chuyện gì thế?
Nguyễn Tri Hạ chỉ mỉm cười, không nói gì thêm nữa.
...