...
Nguyễn Tri Hạ biết rõ, Tư Mộ Hàn là một người lương thiện.
Anh và Lưu Chiến Hằng không giống nhau.
Mở cửa phòng ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ liền nhìn thấy Tư Gia Thành đang ngồi cùng Tư Nguyễn.
“Mẹ!” Tư Nguyễn nghe thấy tiếng mở cửa, liền chạy ra phía Nguyễn Tri Hạ.
Cô bé chạy đến gần, nói với Nguyễn Tri Hạ: “Mẹ, ba có chuyện đi trước rồi.”
Dáng vẻ vội vàng giải thích của Tư Nguyễn, như chỉ sợ Nguyễn Tri Hạ sẽ tức giận không bằng.
Nguyễn Tri Hạ bật cười: “Mẹ biết rồi, con vừa ngủ dậy à?”
“Con dậy được một lúc rồi, đang chơi với chú nhỏ ạ.” Mấy ngày nay Tư Nguyễn đều chơi cùng Tư Gia Thành, bây giờ chúng vô cùng thân thiết.
Hai người cứ ở một bên chơi với nhau.
Chiếc xe chầm chậm rời đi.
Lúc rẽ ngang, tài xế ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, lại nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tài xế liền thu lại ánh mắt ngay lập tức, chuyên chú lái xe.
Đúng lúc này, anh ta nghe thấy giọng nói của Tư Mộ Hàn.
“Không cần trở về biệt thự, đến Thịnh Hải luôn đi.”
Tài xế kinh ngạc, không phải Tư Mộ Hàn đã ngủ rồi sao?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đã làm tài xế cho Tư Mộ Hàn lâu năm, khả năng thích ứng của anh ta cũng rất mạnh mẽ rồi.
“Vâng.” Tài xế đáp một tiếng, chuyển hướng đi, lái đến Thịnh Hải.
*
Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải là do một tay Tư Mộ Hàn thành lập.
Đương nhiên, Cố Tri Dân cũng giúp không ít sức, cho dù sau này anh có giao tập đoàn truyền thông Thịnh Hải cho Cố Tri Dân, cũng cảm thấy không hề hấn gì.
Bao nhiêu năm qua, anh chỉ có một người bạn tốt là Cố Tri Dân, một cái công ti như vậy có tính là gì.
Năm đó, lúc Tư Mộ Hàn thành lập Thịnh Hải, cũng không có nhiều ý tưởng gì.
Lúc đó anh và Tư Đình Phong đã không hợp nhau, thời thanh niên cứng đầu lại không biết co duỗi, chỉ mong tạo thành sự nghiệp của riêng mình.
Sau này, Tư Thị nhìn bên ngoài tuy phong quang, nhưng trên thực tế lại là một chiếc vỏ rỗng.
Nếu không phải ông cụ Tư khuyên anh, anh cũng không muốn trở về thu dọn tàn cục cho Tư Thị.
Đến nay, nhà họ Tư đã không còn ai nữa, nhưng Tư Thị thì vẫn còn, vẫn phong quang như cũ.
Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải này nằm trong tay Cố Tri Dân, cũng ngày càng tốt đẹp.
“Cậu chủ?”
Tài xế ngồi phía trước thấy Tư Mộ Hàn cứ mãi nhìn tòa nhà cao tầng Thịnh Hải kia, không biết anh đang nghĩ gì, vốn dĩ anh ta muốn ngồi yên đợi, nhưng Tư Mộ Hàn cũng nhìn hơi lâu rồi, anh ta không nhịn được gọi một tiếng.
Tư Mộ Hàn thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Đi.”
Chiếc xe dừng lại ở cửa một quán café.
Hôm nay là ngày thường, lại đang là thời gian làm việc, trên đường không có quá nhiều người, trong quán café cũng không có ai.
Sau khi Tư Mộ Hàn xuống xe, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Tri Dân: “Ra đây.”
...