...
Vì vậy, đằng sau xưởng sản xuất này chắc chắn có vấn đề, chỉ do mọi người tạm thời chưa phát hiện ra mà thôi.
“Tôi sẽ bảo người đi điều tra thử, còn điều gì khác không?” Nguyễn Kiến Định đặt một tay lên đùi gõ nhịp, ngón trỏ và ngón cái của bàn tay còn lại thì vô thức xoa vào nhau, cau mày nghĩ đến một số chuyện không được tốt cho lắm.
“Anh nghĩ tôi là thần tiên sao? Trong tình trạng bị thương nặng như vậy còn dò la được nhiều tin tức thế rồi, còn gì muốn biết nữa thì tự mình đi nghe ngóng, có rất nhiều lời đồn trong những lời bàn tán của người dân địa phương về người anh muốn biết”
Vũ Nguyên Hải tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Kiến Định, cảm thấy vết thương bên hông đau nhói, anh ta bèn ngồi cách xa Nguyễn Kiến Định một chút.
“Không biết thì nghỉ ngơi cẩn thận đi, đợi anh khỏe lên rồi thì giúp đỡ tiếp cũng không muộn.” Nhưng mà, những điều đó đã đủ cho anh ta đi điều tra rồi, dù sao cũng là chuyện mấy năm trước, có khi những người biết chuyện cũng quên gần hết rồi, muốn tìm được ai đó hỏi cho rõ ràng e là rất khó.
Hai người không cần nói với nhau về mục đích, sau khi Nguyễn Kiến Định xuống xe thì căn dặn người chăm sóc tốt cho Vũ Nguyên Hải rồi đi lên lầu luôn, có manh mối rồi thì phải nhanh chóng hành động, động tác của anh ta phải nhanh, chính xác và tàn nhẫn, nếu không thì đến lúc đó anh ta hẳn đã xảy ra chuyện rồi.
Suy nghĩ một lát thì thấy trời vẫn sớm, gọi cho Tư Mộ Hàn cái vậy.
Lúc Tư Mộ Hàn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, trời mới tờ mờ sáng, đèn bên ngoài còn chưa tắt, bị phá giấc ngủ, anh muốn đập điện thoại đi luôn, nhưng thấy trên màn hình là cuộc gọi tới của Nguyễn Kiến Định thì chỉ có thế nhíu mày ngồi dậy, đi ra ngoài ban công.
Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói chất phác trâm thấp của Nguyễn Kiến Định truyền tới bên tai ngay: “Mộ Hàn, cậu nghĩ cách điều tra xem Yaren có qua lại với người của mấy nhà sản xuất thuốc địa phương không, đặc biệt là người của mấy nhà bán đắt.”
Nguồn tiêu thụ và nguyên liệu của thuốc đến từ đâu là hai manh mối, nếu như tìm được cả hai cái này thì chắc hẳn sẽ tìm ra thứ ẩn giấu đằng sau xưởng chế thuốc đó, thậm chí còn có thể tìm ra nguồn gốc của nó, xem xem rốt cuộc bọn họ bán cái gì.
Tư Mộ Hàn nghe anh ta nói xong thì im lặng suy nghĩ một lát rồi mới mở miệng nói: “Có lẽ cân một chút thời gian, không dễ điều tra về Yaren, người tôi cử đi theo dõi anh ta hâu như đều tay không trở về.”
Quả thực con người Yaren vô cùng xảo quyệt, mấy vệ sĩ đi theo anh ta đều là cao thủ, có đầu mối gì thì cũng chỉ miễn cưỡng bám theo anh ta được, điều tra ra một số chuyện nhỏ nhặt thì cũng chẳng dùng được tin tức nào.
“Hai ngày đủ không?” anh ta không có nhiều thời gian, hai ngày đã là cực hạn rồi, dù sao thì không riêng những thứ này cần điều tra. Nguyễn Kiến Định gõ bàn, nhìn tờ giấy được viết ríu ra ríu rít chữ đặt trên mặt bàn, lông mày nhíu chặt lại lần nữa.
“Được rồi, có tin tức gì thì tôi sẽ gọi cho cậu ngay. Không có chuyện gì thì tôi quay lại nghỉ ngơi trước đây.”
Mặc dù anh đã cố gắng hết sức kiềm chế rồi nhưng sự bực bội khi phải rời khỏi giường vẫn không thể nhịn xuống được, Tư Mộ Hàn xiết chặt điện thoại di động, giọng điệu không được tốt lắm.
“Làm phiền giấc ngủ của cậu rồi sao? Hết chuyện rồi, mau về nghỉ đi.” Nguyễn Kiến Định mím môi, vốn dĩ anh ta định hỏi Nguyễn Minh Tú thế nào rồi, nhưng bình thường anh ta cứng rắn quen rồi nên có vài lời không nói ra được, chỉ có thể lưu luyến cúp điện thoại.
Đêm ấy, Nguyễn Minh Tú ở phòng bên cạnh cũng không ngủ được, mặc dù cô ấy đã bị Nguyễn Tri Hạ mắng lên giường nghỉ ngơi nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, cô ấy lại nhớ đến cảnh tượng Nguyễn Kiến Định bỏ đi, đau lòng đến mức hít thở khó khăn, cuối cùng chỉ đành mở mắt ra.
Cô ấy buồn chán ngồi trên giường nghịch điện thoại, ngẩn người ra, đột nhiên nhận được tin nhắn của Nguyễn Kiến Định, mặc dù chỉ có hai chữ “đợi anh” đơn giản nhưng vành mắt Nguyễn Minh Tú lại đỏ lên ngay tức khắc, lòng cô cũng an tâm hơn.
...