...
“Hả?”
Lúc Tư Gia Thành còn chưa phản ứng, Tư Mộ Hàn đã trực tiếp mở cửa xe đuổi nó xuống xe.
“……..”Tư Gia Thành tức đến mức cái mũi cũng lệch đi: “Anh lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, chỉ vì em ngồi giữa anh và chị Tri Hạ, anh có gan thì đuổi em xuống xe trước mặt chị ấy đi!”
Tư Mộ Hàn mắt điếc tai ngơ, trực tiếp đóng cửa xe, nói với Thời Dũng: “Đi thôi.”
Thời Dũng đồng cảm nhìn Tư Gia Thành đứng ở bên ngoài, mặc dù anh rất rõ trường học của Tư Gia Thành và Thịnh Hải thuận đường, nhưng cũng chỉ có thể giả câm giả điếc.
Tư Gia Thành nhìn xe chạy đi, tức giận đá vào cái cây bên cạnh.
Kết quả dùng lực quá mạnh, làm đau chân mình.
Ở đây cách trường học mười mấy phút lái xe, cho dù bây giờ có điên cuồng chạy, cũng mất một khoảng thời gian dài.
Hơn nữa……
Trên người cậu không có tiền.
Tư Gia Thành tự lẩm bẩm: “Hừ, đuổi tôi xuống xe? Tôi đi tìm vợ anh lấy tiền.”
Ở đây cách Nguyễn Thị không xa, cậu trực tiếp quay người chạy về hướng Nguyễn Thị.
…….
Nguyễn Lập Nguyên vừa nghe Tư Mộ Hàn sẽ không giúp Nguyễn Thị, liền gấp gáp: “Bây giờ phải làm sao? Thẻ đen đó ta cũng giúp con tìm về rồi, con cũng đã đồng ý với ta…..”
“Thẻ đen đó vốn dĩ là của Tư Mộ Hàn, cho dù ba không giúp con tìm lại, lâu ngày, anh ấy cũng sẽ phát hiện con làm mất thẻ đen, tới lúc đó, anh ấy cũng có thể tìm lại được, có lẽ còn có thể tìm được cả số tiền bị tiêu trong thẻ……”
Sau khi Nguyễn Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo đánh cắp thẻ đen, cũng không tiêu bao nhiêu tiền, may mắn thẻ đen không trong tay bọn họ bao lâu, bọn họ còn chưa kịp dùng gì, cho dù như vậy, bọn họ cũng tiêu gần ba mươi ba tỷ rồi.
Vào trong túi tiền của bọn họ, còn nghĩ muốn tìm lại được, khả năng quá thấp.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, cô chỉ có thể bán cổ phần trong tay, mới có thể trả lại tiền cho Tư Mộ Hàn.
Dù sao thì cổ phần trong tay cô cũng là do Nguyễn Lập Nguyên cho cô, cô có thể bán lại cho Nguyễn Lập Nguyên, nếu như ông ấy không cầm tiền, cô sẽ trực tiếp bán cổ phần cho người khác.
Nguyễn Thị là xí nghiệp lâu năm có nền tảng, cho dù danh tiếng bị ảnh hưởng, cũng vẫn còn có người muốn thu mua.
Qủa nhiên, Nguyễn Lập Nguyên vừa nghe Nguyễn Tri Hạ nói, mặt lập tức biến sắc.
“Ba đừng quá lo lắng, con sẽ nghĩ cách khác giúp ba.” Lời này của Nguyễn Tri Hạ không có một chút thành ý, Nguyễn Lập Nguyên cũng không có tâm tư truy cứu.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ đi ra, có đồng nghiệp đi tới: “Tri Hạ, có người tìm cô.”
Cô đi tới vừa nhìn, liền phát hiện là Tư Gia Thành.
“Sao cậu lại ở đây, không phải cậu tới trường sao?” Nguyễn Tri Hạ nhìn giờ, bây giờ đã là chín giờ hơn rồi.
Tư Gia Thành đeo cặp sách rảnh rỗi đứng dựa vào tường, thở dài nói: “Chị không biết, sau khi chị xuống xe, anh họ tôi liền đuổi tôi xuống xe, ở đây cách trường học xa như vậy, tôi lại không có tiền bắt xe, chỉ có thể tìm chị thôi…..”
...