...
Chỉ cần Thẩm Lệ còn lăn lộn trong giới giải trí một ngày, thì đừng mong được sống yên ổn.
Phóng viên cũng không ngốc, sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Tiêu Văn, cũng không có tin lời của cô ta.
Tưởng Viên tuy từng là bình bông, nhưng không có não thì cũng không thể nổi lên được, sao mà có thể ngốc đến đến nỗi đi làm việc tự lộ tẩy mình như vậy chứ.
Nhưng mà…
Nếu như tung ảnh chụp màn hình này ra ngoài, nhất định sẽ thu hút được vô số lượt xem và độ hấp dẫn nhỉ!
Sau khi do dự một hồi, phóng viên tiếp tục dụ dỗ Tiêu Văn nói ra một số lời lẽ nào đó gây tranh cãi.
Mà Tiêu Văn cũng nắm bắt được tâm lý này của phóng viên, nên mới nói mình là Tưởng Viên.
Phóng viên có ý dụ cô, cô đương nhiên cũng vui vẻ phối hợp, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cô ta, có lộ ra thì cũng không sao.
Sau khi nói chuyện với phóng viên xong, Tiêu Văn liền xóa lịch sử trò chuyện sạch sẽ, còn hủy cả tài khoản của mình.
“Chuyện gì mà vui vậy?”
Tiêu Văn nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, phát hiện Cố Tri Dân đang nhìn mình, hình như là đã nhìn cô ta như vậy lâu rồi.
Đáy lòng Tiêu Văn thịch một cái, suy cho cùng cũng là làm chuyện xấu nên chột dạ, bị Cố Tri Dân nhìn chăm chăm như vậy nên khiến cho cô ta cảm giác như những bí mật mà mình ẩn giấu đã bị nhìn xuyên qua rồi vậy.
Cô ta không dám nhìn thẳng vào Cố Tri Dân, ánh mắt lập lòe nói: “Chỉ là nhìn thấy một chuyện cười buồn cười mà thôi.”
Lo lắng Cố Tri Dân không tin, cô ta còn nhanh chóng lên mạng tìm một câu truyện cười, cũng chả thèm xem nội dung câu truyện mà trực tiếp đưa điện thoại cho Cố Tri Dân xem: “Em cảm thấy câu chuyện này rất là buồn cười, không tin anh đọc thử đi.”
Vì để khiến lời của cô ta càng thêm đáng tin hơn, cô ta vừa nói vừa bày ra bộ dạng như buồn cười chết đi được.
Cố Tri Dân rũ mắt xuống, nhìn câu chuyện cười trên điện thoại, thần sắc không có thay đổi gì lớn: “Em cảm thấy câu chuyện này buồn cười lắm sao?”
“Phải đó.” Vẻ mặt Tiêu Văn rất nghiêm túc, còn hỏi Cố Tri Dân: “Anh không cảm thấy buồn cười sao?”
“Không có người đàn ông nào cảm thấy nuôi con giùm người đàn ông khác là chuyện vui cả.” Ngữ khí của Cố Tri Dân ý vị thâm trường.
Sắc mặt Tiêu Văn cứng đờ, khuôn mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố giải thích: “Không có, em chỉ đơn thuần là cảm thấy có chút buồn cười mà thôi…”
“Hôm nay em chơi điện thoại lâu như vậy rồi, sức khỏe em suy nhược, đừng chơi nữa, nghỉ ngơi đi.” Cố Tri Dân cầm lấy điện thoại của Tiêu Văn đặt lên tủ đầu giường với vẻ mặt ôn nhu, anh kéo chăn cho cô ta, thanh âm dịu dàng đến kỳ lạ: “Ngủ đi, tôi ở lại với em.”
Bây giờ sức khỏe của Tiêu Văn đích thực là có chút suy nhược, lúc nãy cãi nhau với phóng viên ở trong điện thoại lâu như vậy rồi, lúc này đã có chút mệt.
Nghe thấy thanh âm dịu dàng của Cố Tri Dân, nhìn thần sắc ôn nhu của anh, cô ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng trong cái đẹp vẫn có chỗ khiếm khuyết, Thẩm Lệ trước mắt cũng chỉ là bị đình chỉ công việc mà thôi.
...