...
“Thân thiết gì chứ? Đó chính là người lòng dạ đen tối. Hướng Minh, lần sau cháu gặp người đó, nhớ nhất định phải tránh xa, nếu không sẽ bị anh ta bán lúc nào cũng không biết..” Lê Quốc Nam bĩu môi, tự khinh bỉ mình, hoàn toàn không chú ý tới chút buồn bã thoáng hiện lên trong mắt bé con.
“Được rồi, chú nói vậy thôi, nhớ lát nữa ra ngoài phải gọi bố, biết chưa?” Dắt bàn tay bé nhỏ của Hướng Minh, Lê Quốc Nam ổn định lại tâm trạng, nén lại cơn giận, chậm rãi cùng đứa bé bước ra ngoài.
Nhắm mắt theo đuôi Lê Quốc Nam, Nguyễn Hướng Minh nhíu mày lại, trong lòng cảm thấy hơi bất bình, rõ ràng chú kia trông không giống người xấu chút nào, lúc nói chuyện với cậu bé còn nói rất nhẹ nhàng nữa.
Có điều, cậu bé vẫn nghe theo Lê Quốc Nam, sau này cố gắng tránh xa chút, mặc dù trong lòng vẫn thích chú đó.
Cả bữa tiệc, tâm trạng Hướng Minh không tốt lắm, không vui cho nổi.
Nguyễn Kiến Định chú ý tới bé con thật lâu, cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, lặng lẽ ôm Hướng Minh về phòng.
Ôm cậu bé vào lòng, Nguyễn Kiến Định dịu dàng hỏi: “Hướng Minh sao vậy? Bữa tiệc nhàm chán lắm sao?”
“Không phải ạ” Cúi đầu, nằm trong lòng Nguyễn Kiến Định, ánh mắt Hướng Minh hơi mơ màng.
“Vậy là có ai ức hiếp Hướng Minh nhà chúng ta sao? Cháu nói với cậu, cậu giúp cháu xả giận…”
“Cũng không phải vậy, chỉ là..” Ngẩng đầu lên, nhìn Nguyễn Kiến Định, Hướng Minh cau mày, mặt đầy khó xử: “Cậu, nếu như có một người, khiến cậu muốn thân cận từ tận đáy lòng, nhưng người bên cạnh cậu lại nói người kia không phải người tốt, thì cậu sẽ chọn †in mình hay tin người bên cạnh?” Cậu bé thực sự rất thích chú kia.
Hướng Minh chớp mắt mấy cái, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát.
“Thành thật mà nói, cậu chưa từng có cảm giác đó, cậu chỉ có thể nói với cháu, thực ra, trên đời này không có người xấu hoàn toàn, cũng không có người tốt hoàn toàn. Nếu như Hướng Minh thực sự thích thì cứ đi theo cảm giác thôi, cháu mới năm tuổi, không cần lo lắng nhiều như vậy. Nếu cháu làm sai chuyện gì, còn có cậu che chở cho cháu” Hướng Minh vẫn đang nằm trong lòng Nguyễn Kiến Định ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn anh ấy, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Hữu Hữu biết nên làm thế nào là được, cháu còn thích vườn trẻ không?” Nguyễn Kiến Định mím môi, nói nhiều như vậy, bản thân mình còn có chút không thích ứng được, cũng không biết một đứa trẻ chưa tới năm tuổi lại suy nghĩ nhiều đến thế, hình như lúc mình năm tuổi, còn đang ngây ngô đi học rất nghiêm túc đấy.
“Cậu” Giọng nói non nớt của bé con mang chút ngây thơ, là chất giọng khiến người ta không nhịn được mà mềm lòng.
“Vườn trẻ tốt hơn cháu nghĩ nhiều lắm, hơn nữa Hướng Minh còn có thể tự về nhà mình, không cần mẹ đi đón”
“Mẹ cháu rất yêu cháu, Hướng Minh phải ngoan, phải hiểu cho mẹ nhé, chờ khi mẹ xác định Hướng Minh được an toàn thì mẹ sẽ không đi nữa.
Cậu tin nằng Hướng Minh có thể chăm sóc mẹ, có đúng không?” Nguyễn Kiến Định thừa nhận mình cũng có chút không yên tâm về Hướng Minh.
Nguyễn Hướng Minh thở một hơi thật dài, cúi đầu tựa vào lòng Nguyễn Kiến Định giống như nhận mệnh lệnh, buồn rầu đáp lại một tiếng.
“Được rồi, nếu trong lòng Hướng Minh đã có quyết định thì chúng ta đi xuống thôi. Hướng Minh, cháu phải nhớ kĩ, lúc ở bên ngoài nhất định phải gọi chú Nam là bố, biết không?” Vẫn không nhịn được mà dặn dò thêm một lần, Nguyễn Kiến Định che đầu, anh ấy trở nên càm ràm như thế từ bao giờ chứ? “Cậu yên tâm đi, Hướng Minh sẽ không quên đâu!” Đã được nhắc nhở vô số lần, Hướng Minh gật đầu không chút do dự.
Bữa tiệc kéo dài tới đêm khuya, khó khăn lắm mới chịu kết thúc, tiễn tất cả mọi người đi, Nguyễn Kiến Định lên lầu xem Hướng Minh. Nhóc con và Nguyễn Tri Hạ đã ngủ say từ lâu, gương mặt cậu bé đỏ ửng, đáng yêu khó nói thành lời.
Mặc dù đã là mùa hè, nhưng do mở điều hoà nên trong phòng vẫn hơi lạnh. Giúp cả hai đắp kín chăn, trên mặt Nguyễn Kiến Định lộ ra nụ cười vui vẻ, anh ấy đi về phòng mình nghỉ ngơi.
...