...
“Chúng đều chết hết rồi.”, Khanh Tần cười một cách ác độc: “Tao cho mày một cơ hội, nếu chịu quỳ xuống gọi tao là ông nội, tao sẽ tha chết cho, nếu không quỳ, thì mày chỉ có thể đi làm bạn với bọn chúng thôi.”
Không chỉ Khanh Tần coi thường Lưu Chiến Hằng mà Lưu Chiến Hằng cũng như vậy.
Anh ta nhìn nhìn Nguyễn Tri Hạ, tâm trạng có chút khó hiểu, vừa giống như muốn xác nhận điều gì, vừa giống như không có một cái gì.
Sau đó, Lưu Chiến Hằng nhìn về phía đối thủ, động tác nhàng gọn tiến đến phía trước Khanh Tần, đánh như thế nào Nguyễn Tri Hạ không nhìn thấy rõ nhưng, chỉ thấy Khanh Tần bị Lưu Chiến Hằng dí đầu vào cạnh của cửa xe.
Cũng không biết Lưu Chiến Hằng đã dùng bao nhiêu sức lực, cửa xe vỡ rồi, đầu Khanh Tần cũng bị đánh rách, máu theo trán chảy xuống rất nhiều.
Tiếng kêu gào thảm thiết của Khanh Tần sắp làm rách cả màng nhĩ.
Vệ sĩ của Khanh Tần bao vây Lưu Chiến Hằng, đang định động thủ thì Lưu Chiến Hằng nói với Khanh Tần.” Ông quyết định để thủ hạ của mình động thủ sao? Nếu họ ra tay, ông nghĩ ông có thể sống mà trở về à?”
Lưu Chiến Hằng ra tay rất hung hãn, Khanh Tần chưa bao giờ gặp người như Lưu Chiến Hằng, hắn bình thường quát tháo người khác là thế nhưng đến giờ phút quan trọng, hắn lại rất sợ chết.
Khanh Tần toàn thân run rẩy, sợ hãi vô cùng, đến giọng nói cũng run run: “Đừng…mày đừng qua đây, lùi về phía sau…”
Lưu Chiến Hằng thấy vẻ kinh hãi của Khanh Tần, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Thả Tri Hạ ra đây.”
“Thả ra, thả cô ta ra.” Khanh Tần sao dám không nghe lời Lưu Chiến Hằng cho được chứ.
Cả đầu của Khanh Tần kẹt trong cửa sổ xe, động cũng không dám động, toàn thân run rẩy, trên người cũng chảy từng giọt nước đọng xuống.
Đây là sợ vãi tè sao?
Nguyễn Tri Hạ ánh mắt lạnh nhìn Khanh Tần, liền ngẩng đầu nhìn Lưu Chiến Hằng.
Cô lần này vừa lạnh lùng mà tỉnh táo.
Lưu Chiến Hằng nhìn Nguyễn Tri Hạ đứng đó không động đậy, sắc mặt có chút trầm xuống, nghiêm khắc nói: “Đến đằng sau tôi”!
Nguyễn Tri Hạ vẫn đứng đó không cử động gì.
Lại muốn được người đàn ông suýt chút nữa hại chết con gái cô cứu lần nữa, cô không muốn.
Một chút cũng không muốn.
Lưu Chiến Hằng dường như đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cô: “Nếu như hôm nay em không cùng tôi đi, còn có thể xem được mặt trời ngày mai không, trong lòng bản thân em rất rõ ràng. Nếu em đi cùng tôi, còn có cơ hội báo thù tôi”.
Nguyễn Tri Hạ hung dữ trừng to mắt.
Cô nghe được Lưu Chiến Hằng đang dùng kế khích tướng.
Nhưng mà, ánh mắt Lưu Chiến Hằng rất thẳng thắn vô tư.
Ngữ khí của anh ta là nghiêm túc, anh ta thật là muốn cứu cô.
Trên mặt anh ta không có nụ cười, khắp mặt âm u, lại đêm đến cảm giác lạnh lẽo, đây là dáng vẻ anh ta cởi bỏ bộ ngụy trang xuống.
Cô thật sự không muốn để Lưu Chiến Hằng cứu.
Nhưng mà, nếu thật sự chết trong tay của Khanh Tần, vậy càng khiến người không đáng rồi.
Môi của Nguyễn Tri Hạ mím chặt lại, từ từ bước đến sau người Lưu Chiến Hằng.
Cô đi đến sau người Lưu Chiến Hằng, liền cảm thấy vai của Lưu Chiến Hằng như thả lỏng bình tĩnh một chút, hơi quay đầu nói nhỏ: “Lên xe của tôi”!
Nguyễn Tri Hạ không có thêm lưỡng lự nào, quay người lập tức lên xe.
Cô mở cửa xe chính là ghế lái phụ.
Lưu Chiến Hằng một lúc đem Khanh Tần từ trong cửa sổ xe kéo ra ngoài, cùng anh đi đến ngoài cửa xe.
Nguyễn Tri Hạ chìa tay đem cửa xe ở ghế lái phụ của Lưu Chiến hằng mở ra.
Mạng nhỏ của Khanh Tần vẫn đang nằm trong tay Lưu Chiến Hằng, hắn ta run lẩy bẩy nói: “Anh….anh vẫn không tha cho tôi! Tôi đã….tha cho con tiện….rồi”!!
...