...
Nguyễn Tri Hạ cầm bản thảo đi tới phòng làm việc của Tần Thủy San.
Thời điểm cô đến, cô gái nhỏ ở bàn lễ tân vô cùng nhiệt tình chào hỏi.
“Cô chủ của cô ở đâu? Có ở trong văn phòng không?” Nguyễn Tri Hạ cùng Tần Thủy San sớm đã hẹn, cô hỏi như vậy cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
Không ngờ, cô mới nói ra khỏi miệng, cô gái nhỏ bàn tiếp tân liền lộ ra vẻ mặt khó xử: “Cô chủ đang có khách.”
Tần Thủy San có khách rất bình thường, Nguyễn Tri Hạ cũng không nghĩ nhiều: “Vậy tôi chờ một chút.”
Sau đó Nguyễn Tri Hạ cầm quyển tạp chí, ngồi ở trên ghế salông chờ Tần Thủy San.
Một lát sau, Tần Thủy San mở cửa đi ra khỏi cửa phòng làm việc.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đi ra từ phòng làm việc của Tần Thủy San.
Tô Miên!
Thành phố Hồ Dương đúng là quá nhỏ.
Ngón tay đặt trên trang tạp chí của Nguyễn Tri Hạ không tự chủ được nắm chặt mấy phần.
Khi Tô Miên nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ trên mặt né qua một tia kinh ngạc vừa đủ, phảng phất giống như cô ta không quen biết Nguyễn Tri Hạ vậy.
Sau đó, cô ta quay đầu nhìn về Tần Thủy San ở phía sau: “Cô Tần, cô còn có khách mời khác sao?”
Tô Miên đây là làm bộ không quen biết Nguyễn Tri Hạ.
Tần Thủy San làm sao mà không biết mối quan hệ giữa ba người Tô Miên, Tư Mộ Hàn cùng Nguyễn Tri Hạ.
Nếu như muốn phân thắng thua, hiện nay trong tất cả mấy người này, người nắm phần thắng to nhất đương nhiên là Tô Miên.
Lúc trước Tô Miên có thể có không ít lần mất mặt, hiện tại rốt cục ở cùng Tư Mộ Hàn dĩ nhiên là hãnh diện, muốn tìm bến đỗ.
Tần Thủy San quá rõ ràng ý nghĩ trong lòng Tô Miên, nhưng trước mắt lại không thể ở bề ngoài đắc tội Tô Miên.
Cô hướng Nguyễn Tri Hạ trao cho cô một ánh mắt “Bình tĩnh đừng nóng”, lập tức vẻ mặt tươi cười nói rằng: “Cô Tô, tôi giới thiệu một chút, đây là Nguyễn Tri Hạ, cô ấy chính là biên kịch của “Mất Thành”.”
“Tri Hạ, cô mau tới đây, vị này là Cô Tô, bạn trai của cô ấy đầu tư vào “Mất Thành 2”. Tần Thủy San cười đến có chút cứng ngắc.
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, chợt đứng lên nhìn về phía Tần Thủy San.
Tần Thủy San thở dài, nghiêng đầu đi tránh khỏi ánh mắt của cô.
Nguyễn Tri Hạ biết, hiện tại không phải lúc hỏi nhiều, Tô Miên vẫn còn ở nơi này, có chuyện gì cũng phải chờ tới khi Tô Miên đi rồi cô lại đi hỏi Tần Thủy San.
Nguyễn Tri Hạ mím mím môi, đi về phía Tô Miên, giữ ngữ khí như đang giải quyết công việc: “Xin chào, tôi là Nguyễn Tri Hạ.”
Cô cũng không muốn đưa tay bắt tay cùng Tô Miên, cô biết, coi như cô đưa tay, Tô Miên khẳng định cũng sẽ không bắt tay với cô.
Tô Miên giống như nhìn ra ý nghĩ của cô, ánh mắt lóe lên một vệt ý lạnh, sắc mặt cũng lạnh xuống.
Cô không thèm nhìn Nguyễn Tri Hạ, quay đầu đối với Tần Thủy San nói: “Cô Tần, đình kiên nếu vừa ý đoàn đội của mọi người, tôi tin rằng mọi người khẳng định có chỗ hơn người.”
“Đa tạ Cô Tô khen ngợi.” Tần Thủy San mấy năm qua càng ngày càng lão luyện tinh tế, dù lời nói này của Tô Miên làm người khác khó chịu, nhưng Tần Thủy San vẫn mang theo ý cười trên mặt không giảm đi.
“Thế nhưng mà...” Tô Miên nói tới chỗ này, tiếng nói xoay một cái: “Người thông minh đến đâu, có lúc cũng sẽ phải lựa chọn kỹ người cần hợp tác, chuyện này là phải đánh bóng đôi mắt, để tránh việc tìm phải một ít người vớ va vớ vẩn...”
Lời nói này đã rất rõ ràng, chính là nhằm vào Nguyễn Tri Hạ.
Kẻ ngu si đều nghe được ác ý trong lời nói này.
Nguyễn Tri Hạ không nói lời nào, trái lại là sắc mặt Tần Thủy San trở nên hơi khó coi.
Tần Thủy San đối với Tô Miên cũng không có hảo cảm gì, gia cảnh của cô cũng không kém, rất ghét Tô Miên có loại ngữ khí cao cao tại thượng này.
...