...
“Phong, em…”
“Hạ, anh muốn yên tĩnh, em ngoan một chút được không?”
Hai tay anh ôm lấy cô, Tư Mộ Hàn ngửi thấy mùi sửa thoang thoảng trên người cô, dường như cơn đau đầu dần tốt hơn một chút, anh nhắm mắt lại, trong đầu đều là ông nội.
Cho đến sau khi máy bay cất cảnh, Tư Mộ Hàn cũng không rơi giọt nước mắt nào.
Trời tối rồi, sau khi Nguyễn Tri Hạ dỗ Nguyễn Hướng Minh ngủ xong, mới cẩn thận dựa vào bên cạnh người đàn ông, nhìn dáng vẻ nhắm mắt nhíu mày của anh, đau đớn run rẩy.
Máy bay phải bay mười tiếng, ai cũng không biết, trong thời gian dài như vậy, ông cụ Tư rốt cuộc có thể kiên trì không, nhưng nếu như đến cuối cùng. Hàn không được gặp ông lần cuối, cả đời này e rằng anh không thể tha thứ cho mình được mất.
Một bên lo lắng cho tình cảnh của Tư Mộ Hàn, một bên đau lòng cho tình trạng của ông nội, Nguyễn Tri Hạ trong loại mâu thuẫn này, mơ hồ ngủ đi.
Chờ đến sau khi hơi thở của cô gái nhỏ bên cạnh mình ổn định, anh mới mở mắt ra, giơ tay cẩn thận miêu tả đường nét của cô.
Cho dù đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi, nhưng trên người cô vẫn có cảm giác trẻ con, hai mắt trong veo như con thú nhỏ, hoàn toàn không biết thế gian nham hiểm thế nào, nhưng một cô gái nhỏ như vậy, khiến anh yêu đến tận xương tủy.
Vốn dĩ anh nghĩ rằng trên đời này, ngoại trừ cô gái nhỏ của anh sẽ không có ai khiến cảm xúc của anh trở lên hỗn loạn nữa, không ngờ, loại cảm xúc này, quả nhiên không thể coi thường.
Lập tức, ngoại từ cô gái nhỏ và hai đứa con của anh, trên thế giới này không có ai quan tâm đến anh nữa, ông nội anh cũng sắp rời khỏi anh rồi.
Anh cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Ngồi máy bay mười mấy tiếng, cho dù là Tư Mộ Hàn bây giờ cũng mệt mỏi.
Bây giờ Hải Phòng đang là buổi trưa, nhưng trên đường cũng không thấy người đi lại, mùa đông rất đìu hiu, cây cối bên đường cũng trơ trụi.
Người đến đón là quản gia nhà họ Tư, ông cụ Tư còn ở trong bệnh viện, cả quá trình Tư Mộ Hàn mím môi không nói lời nào.
Nguyễn Tri Hạ căng thẳng nắm tay anh, Nguyễn Hướng Minh nhìn thấy sắc mặt bố mẹ không tốt thì cũng hoảng loạn không yên.
Cậu bé còn nhỏ, mặc dù đã có chút hiểu biết về cái gì gọi là sinh lão bệnh tử, nhưng đối với ông cụ Tư lâu rồi không gặp mặt mà nói, cậu bé không hề biểu hiện đau lòng lắm.
Cậu bé nắm tay mẹ đi vào phòng bệnh, trong phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng, khuôn mặt người nằm trên giường bệnh đã khô héo, cả gương mặt đen sạm đi rất nhiều, hốc mắt sâu hoắm, tay đặt trên chăn đã gầy đến nỗi không còn chút thịt nào, dường như chỉ còn lại lớp da bọc xương.
Cậu bé làm sao đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, rõ ràng chỉ hơn một tháng chưa gặp, ông cụ nội vẫn còn khỏe mạnh, bây giờ lại biến thành bộ dạng như vậy.
Cậu có chút nhút nhát trốn sau lưng mẹ, kéo tay cô không dám đi lên phía trước.
Nguyễn Tri Hạ cảm nhận thấy cậu bé có chút bất an, ngẩn ra quay đầu nhìn ông cụ Tư trên giường bệnh, cuối cùng nhắm hai mắt lại, gọi vệ sĩ dẫn cậu ra ngoài đợi.
Đối với chuyện người chết này, cô không hy vọng Hướng Minh phải tiếp xúc sớm như vậy.
“Cậu chủ, ông chủ từ lần phẫu thuật trước vẫn luôn không tốt, điều trị trong bệnh viện không thoải mái bằng ở nhà, cuối cùng ông chủ giấu cậu tự mình chuyển về nhà. Lần trước sau khi đi thăm cô chủ nhỏ thì bệnh tình có chút khởi sắc, nhưng rất nhanh bác sĩ nói đã không còn cách cứu chữa nữa. Cậu có chuyện gì, thì nói với…”
Sau khi nghẹn ngào nói, quản gia nhà họ Tư đứng bên cạnh giường, nghiến răng nói xong, mắt đỏ bừng đi ra ngoài.
Dường như Tư Mộ Hàn vừa đi vào đã ngẩn ra tại chỗ, tay để bên chân run rẩy, hoàn toàn không hề có dáng vẻ bày mưu nghĩ kế, cười nói như trên thương trường, anh bây giờ giống như một đứa trẻ không biết phải biểu đạt thế nào vậy.
...