...
Lúc này, lại có người đi tới đút nước cho Lưu Chiến Hằng.
Bên ngoài vang lên tiếng của một người nào đó: “ Đừng để hắn chết.”
Những lời này hiển nhiên là đang nói tới Lưu Chiến Hằng rồi.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên hiểu ra, Tạ Sinh đây là muốn giày vò Lưu Chiến Hằng.
Ông ta để cho Lưu Chiến Hằng sống, để hắn chịu đựng mọi dày vò và lăng nhục, chà đạp nhân cách anh ta, nhưng sẽ không để anh ta chết.
Tạ Sinh đúng là hiểu rõ Lưu Chiến Hằng mà.
Đánh rắn phải đánh nơi bảy tấc, ông ta biết rõ cách tốt nhất để báo thù Lưu Chiến Hằng là gì.
Đối với Lưu Chiến Hằng bây giờ mà nói, một nhát dao kết liễu anh bây giờ chính là sự sung sướng nhất.
Nhưng Tạ Sinh sẽ không nhân từ như vậy.
Đám thủ hạ đang đứng ngoài cổng hút thuốc nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, liền huýt sáo với cô.
Sức khỏe của Nguyễn Tri Hạ đã tốt hơn rất nhiều so với khi cô còn ở sơn trang nghỉ mát, cô vẫn đẹp, một vẻ đẹp yếu đuối.
Người hầu gái lên tiếng cảnh cáo họ: “ Câm cái mồm thối của mấy người đi.”
Nguyễn Tri Hạ dời mắt nhìn qua thì nhìn thấy Lưu Chiến Hằng đang mở mắt nhìn cô.
Lúc này anh ta vô cùng nhếch nhác nhưng ánh mắt anh ta vẫn sắc sảo và tỉnh táo.
Nguyễn Tri Hạ quay bánh xe lăn tiến đến gần Lưu Chiến Hằng một chút, rồi hỏi: “Anh ổn không?”
“Mấy hôm nay đều bị như vậy, tôi quen rồi.” giọng nói Lưu Chiến Hằng rất nhỏ, nhưng may mà ở đây khá yên tĩnh, nên cô mới nghe rõ lời anh nói.
Nguyễn Tri Hạ có hơi ngạc nhiên: “ Mấy hôm nay?”
Không phải cô chỉ mới ngủ một giấc thôi sao? Sao lại qua mấy ngày rồi?”
……
Dường như Lưu Chiến Hằng có thể nhìn thấu suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt anh khẽ lập lòe.
“ Cô Hạ, về phòng thôi.”
Tiếng gọi thôi thúc của cô hầu gái vang lên phía sau.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại nhìn cô hầu gái một cái, sau đó chỉ vào Lưu Chiến Hằng rồi nói: “ Các người định khi nào băng bó vết thương cho anh ta vậy?”
“ Sẽ băng bó cho anh ta sau.” Vừa dứt lời, cô hầu gái liền đưa tay đẩy Nguyễn Tri Hạ vào nhà.
Trước khi Nguyễn Tri Hạ vào trong, cô vẫn ngoái đầu lại nhìn Lưu Chiến Hằng một cái.
Anh ta nằm dưới đất, đôi mắt khẽ mở nhìn chằm chặp vào bầu trời đêm.
Tuy anh đã bị thương không nhẹ, nhưng vẫn đem lại cho người ta cái cảm giác anh vẫn đang rất nhàn nhã thanh thản.
Như thể một con thú hoang đang ẩn nấp trong khó khăn.
Chỉ cần cho nó một chút cơ hội, nó sẽ nhảy lên và cho mọi người một đòn chí mạng.
Lưu Chiến Hằng và Tư Mộ Hàn cũng có những điểm rất giống nhau.
Chỉ cần còn sống, anh ấy nhất định sẽ tìm cơ hội để trở mình.
Lúc vào thang máy, Nguyễn Tri Hạ thản nhiên hỏi người hầu gái: “ Tôi đã ngủ mấy ngày rồi?”
...