Chương 1696


...

Nguyễn Tri Hạ cũng mỉm cười theo nói: “Hôm nay tôi định đón Tư Nguyễn đến chỗ của tôi. Tôi đã nhắn tin cho Tư Mộ Hàn rồi, anh ấy không nói cho anh biết sao?”

“Cậu chủ không nói.” Thời Dũng nói xong, vỗ đầu mình: “Tôi nhớ lại còn xấp tài liệu vẫn chưa đưa cho cậu chủ, để tôi gọi điện cho cậu ấy trước.”

Anh nói xong, xoay lưng bước về phía trước vài bước, gọi cho một số điện thoại nói: “Chờ một chút anh đến đây tìm cơ hội chọc thủng lốp xe của tôi.”

Cúp điện thoại, Thời Dũng lại đi tới cửa trường học, còn đi vào trong nhìn một chút: “Tư Nguyễn sắp ra rồi.”

Nguyễn Tri Hạ gật đầu, cô cảm thấy ngày hôm nay Thời Dũng cũng hơi kỳ lạ.

Cũng không lâu lắm, Tư Nguyễn đã đi ra.

“Mẹ!” Tư Nguyễn vui vẻ chạy tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ, phát hiện Thời Dũng cũng có mặt, cô bé rất ngoan ngoãn nói: “Chào chú Thời Dũng.”

Sau đó, một nhóm ba người đi về phía bãi đậu xe.

Thời Dũng mới vừa đi tới trước xe của mình đã cả kinh nói: “Sao lốp xe hư rồi?”

Xe của Nguyễn Tri Hạ đậu cách đó không xa, nghe vậy quay đầu nhìn Thời Dũng: “Trợ lý Thời, xe của anh sao vậy?”

“Hư rồi.” Thời Dũng khẽ cau mày, sắc mặt hơi khó coi: “Lốp xe bị người ta xăm thủng.”

Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến Thời Dũng vừa nãy còn gọi điện thoại nói có tài liệu gấp thì chủ động đề nghị nói: “Hay là tôi chở anh một đoạn, vừa hay cũng tiện đường.”

Thời Dũng gật đầu, khách sáo nói: “Vậy thì đành làm phiền cô Hạ rồi.”

Anh đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt không thay đổi, nói dối: “Cô Hạ, cô để tôi lái xe cho, tôi về công ty có chuyện gấp, đợi sau khi cô và Tư Nguyễn đến đó rồi, tôi có thể mượn xe cô đến công ty không?”

Thật ra chỗ ở của Nguyễn Tri Hạ cùng nằm trên cung đường với Tư Thị và biệt thự của Tư Mộ Hàn.

Thời Dũng đề nghị như vậy cũng rất bình thường.

Nguyễn Tri Hạ cũng không nghĩ nhiều gật đầu luôn: “Được.”

Nguyễn Tri Hạ quen biết Thời Dũng mấy năm, anh ta luôn mang đến cho cô cảm giác chính trực mà trầm ổn, Nguyễn Tri Hạ tin tưởng cách làm người của anh ta.

Thời Dũng hơi cụp mắt che dấu vẻ chột dạ nói: “Vậy thì cảm ơn cô Hạ.”

“Trợ lý Thời quá khách sáo rồi. Lần trước tôi bị bệnh ở nhà, nếu không nhờ anh và vợ anh cứu tôi…” Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Tư Nguyễn, băn khoăn có con bé ở đây nên cũng không nói những lời không may nữa.

Nếu không pnhờ Thời Dũng và Hình Uyên cứu cô, lúc đó nói không chừng cô bệnh chết ở nhà cũng không ai hay.

Thời Dũng biết đạo lý nói nhiều sai nhiều, nên chỉ khẽ gật đầu, sau đó mở cửa xe ngồi vào vị trí lái xe.

Nguyễn Tri Hạ liền dẫn Tư Nguyễn ngồi ở hàng ghế phía sau, sau đó đưa chìa khóa xe cho Thời Dũng.

Sau khi đến cổng tiểu khu của Nguyễn Tri Hạ ở, cô và Tư Nguyễn xuống xe để Thời Dũng lái xe rời đi.

Hai người xuống xe thì gặp Tề Thành đang mua đồ ở cửa hàng tiện lợi.

Dường như Tề Thành không thích ra cổng, mua đồ cũng chẳng đi siêu thị mua, chỉ mua ở cửa hàng tiện lợi.

Nguyễn Tri Hạ nhớ tới chuyện lần trước Tề Thành đi tìm cô thì chỉ về phía anh ta hỏi Tư Nguyễn: “Con nhớ người đó là ai không? Lớn tiếng gọi chú ấy xem chú ấy có trả lời con không?”

“Con nhớ.” Tư Nguyễn đưa tay lên miệng tạo thành hình dạng một cái loa, sau đó gọi lớn: “Chú Tề Thành.”

Tề Thành lập tức nghiêng đầu qua, ánh mắt dừng lại chỗ hai mẹ con cô vài giây, sau đó anh ta quay đầu lại, lấy một cây kẹo que, chỉ về phía Nguyễn Tri Hạ.

Tư Nguyễn hiểu ngay lập tức, quay đầu cười với Nguyễn Tri Hạ nói: “Chú Tề Thành bảo con qua đó lấy kẹo que!”

Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được Tư Nguyễn đã nắm tay cô chạy về bên kia, cô hơi lo lắng đứa nhỏ này sẽ bị một cây kẹo gạt mất, cô cố ý làm cô bé cụt hứng nói: “Có lẽ chú ấy chỉ là đưa cho con xem thử thì sao?”

Tư Nguyễn không bị Nguyễn Tri Hạ hù dọa, nói rất chắc chắn: “Không phải đâu! Chú Tề Thành là muốn cho con đấy!”

...