...
Không để Nguyễn Tri Hạ phản ứng lại, anh ta đã trực tiếp lái xe đi.
Không thể nói là lái xe, mà là phóng xe chạy đi.
Nguyễn Tri Hạ không kịp thắt dây an toàn, ngã trái ngã phải giữ chặt mép ghế phía trước mới ngồi vững được.
Cô bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Anh là ai?”
Người đàn ông ngồi lái xe phía trước vẫn đội mũ lưỡi trai, còn cúi đầu xuống.
Nguyễn Tri Hạ vẫn không nhìn thấy mặt anh ta, đương nhiên không biết anh ta là ai.
Chiếc xe phóng nhanh về phía trước.
Tiếng còi xe bên ngoài liên tục vang lên.
Người lái xe lao nhanh, căn bản không để ý đến trên đường có người hay không, chỉ phóng về phía trước.
Nguyễn Tri Hạ bị lắc lư đến say xe.
Cô thở dốc, đầu đầy mồ hôi đưa tay kéo người phía trước.
Nhưng cô chỉ lấy được chiếc mũ của người ngồi lái xe phía trước.
Lúc này, người đàn ông phía trước đã ngẩng đầu lên.
Một khuôn mặt dữ tợn đập vào mắt cô.
Nửa bên mặt anh ta đã bị bỏng nặng, loang loang lổ lổ khiến người khác tê cả da đầu.
Chỉ còn lại nửa khuôn mặt bình thường.
Sau sự khiếp sợ ngắn ngủi, Nguyễn Tri Hạ đã nhận ra anh ta.
“Khanh Tần! Anh chính là Khanh Tần!”
Lần trước Khanh Tần đã chịu thiệt thòi từ Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ, cô đã không gặp anh ta nữa.
Khoảng thời gian sau đó, Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn đề phòng Khanh Tần tìm đến cửa làm phiền.
Nhưng kỳ lạ là Khanh Tần giống như biến mất vậy, không hề có tin tức gì.
“Tôi nên cảm thấy vui vẻ vì cô vẫn nhận ra tôi.” Khanh Tần nhìn Nguyễn Tri Hạ với ánh mắt hung tàn qua gương chiếu hậu.
Giọng nói anh khàn đặc, giống như đã từng bị thương rất nặng.
Nguyễn Tri Hạ không biết tại sao Khanh Tần lại trở thành như vậy, nhưng cô biết rõ Khanh Tần bắt cóc cô, chắc chắn là muốn trả thù cô.
Nguyễn Tri Hạ biết rõ tính cách của Khanh Tần, vì vậy cô không cần vòng vo với anh ta.
“Đã lâu không gặp, anh vẫn dùng thủ đoạn hèn hạ này.” Trong giọng điệu Nguyễn Tri Hạ không hề che giấu sự mỉa mai.
Khanh Tần đạp hết chân ga, khuôn mặt bị thương vốn đã dữ tợn càng trở nên thâm trầm khủng bố.
“Vào lúc này rồi mà cô vẫn có thể bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng này để chỉ trích tôi, Nguyễn Tri Hạ, cô thật sự cho rằng lần này cũng giống như lần trước, sẽ có người đến cứu cô sao?”
Khanh Tần nở nụ cười trầm thấp: “Không ai tới cứu cô đâu, hôm nay sẽ là ngày chết của cô, tôi sẽ chôn cô cùng con tôi.”
Mấy chữ cuối cùng, anh ta gần như rít trong khẽ răng.
Thâm trầm đến thấu xương.
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ sửng sốt: “Đứa bé nào?”
“Đứa bé nào sao?” Khanh Tần bị câu nói này của cô chọc giận, hét ầm lên: “Vậy mà cô lại không biết?”
Nhưng cổ họng anh ta đã phế rồi, cho dù có gào thét cũng không phát ra nhiều âm thanh.
...