Chương 1386


...

“Không cần căng thẳng thế đâu, uống trà đi.” Lưu Chiến Hằng nâng tay đưa cho cô một tách trà, vẻ mặt rất mực ung dung.

Nguyễn Tri Hạ làm gì còn tâm trạng thưởng thức trà kia chứ, thế là chẳng buồn nhận lấy.

Lưu Chiến Hằng thấy Nguyễn Tri Hạ không cạn ly, cũng không tức giận, hai chân nhấc lên tìm một tư thế thoải mái dựa ra đằng sau, ánh mắt liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, nghe tôi nói này, giờ em căng thẳng lo lắng như thế cũng không có tác dụng, Tư Mộ Hàn vẫn chưa tìm được chỗ này, thắng thua giữa tôi và anh ta đã rõ ràng rồi.”

Lưu Chiến Hằng dừng lại một chút, chớp chớp con ngươi muốn xem phản ứng của Hạ Tri Hạ.

Chứng kiến vẻ mặt không chút phản ứng của Nguyễn Tri Hạ, Lưu Chiến Hằng vẻ mặt rốt cuộc có chút thay đổi.

Anh ta hơi thu lại vẻ ung dung, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tôi có thể cho em một cơ hội nữa, để em tự mình lựa chọn, những lời trước kia anh nói với em vẫn còn hiệu lực, dù sao thì…”

“Chúng ta là những người thích hợp ở bên nhau nhất”.

Nguyễn Tri Hạ lanh lùng đáp: “Không cần suy nghĩ gì nữa, tôi không cảm thấy chúng ta có chỗ nào hợp nhau.”

Khuôn mặt Lưu Chiến Hằng ngay lập tức biến sắc, anh ta hít một hơi thật sâu, lấy tay chỉnh lại tay áo, nói một cách nhẹ nhàng: “Để cô ấy yên tĩnh một mình, tạm thời tôi không muốn nghe cô ấy nói nữa.”

Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa hiểu câu anh ta vừa nói có ý gì, quay đầu lại thì nhìn thấy A Ly đang bước đến phía cô ta.

“Cô…”

Ngay lập tức, A Ly dùng lực đánh vào sau gáy cô ta, trước mắt cô ta tối đen, sau đó ngất xỉu trên ghế sofa.

Ngay trước khi ngất đi, Nguyễn Tri Hạ mới ngỡ ra, Lưu Chiến Hằng muốn sự yên tĩnh, đây chính là sự yên tĩnh mà anh ta nói.

….

Nguyễn Tri Hạ không biết mình đã ngất đi bao lâu.

Lúc cô ta tỉnh lại vẫn đang nằm trong tầng hầm.

Cô ta nằm trên ghế sofa, trên người không một tấm chăn, mặc dù dưới tầng hầm đã bật máy sưởi nhưng cô ta vẫn cảm thấy lạnh.

Vừa mới tỉnh lại vẫn còn chút mơ hồ, cô chớp chớp mắt, tầm mắt mới trở nên rõ ràng hơn.

Xuất hiện trước mắt là chiếc đèn treo tường, nhìn sang bên cạnh là chiếc ghế sofa và đứng ở phía không xa kia là Lưu Chiến Hằng và A Ly.

A Ly đang ngẩng đầu lên nói điều gì đó với Lưu Chiến Hằng, anh ta lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Nụ cười đó khiến Nguyễn Tri Hạ toàn thân phát lạnh, tim đập thình thịch, ngay lập tức tỉnh táo lại.

Lưu Chiến Hằng lại quay lại nói gì đó với A Ly, sắc mặt A Ly co vẻ gì đó không vui nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Sau đó, Lưu Chiến Hằng liền đi về phía Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ trở mình ngồi lên ghế sofa, vẻ mặt cảnh giác nhìn Lưu Chiến Hằng.

“A Ly ra tay hơi nặng, em chịu khổ rồi, em…”. Lưu Chiến Hằng đến ngồi cạnh bên Nguyễn Tri Hạ, bàn tay giơ ra định sờ lên mặt cô.

Nguyễn Tri Hạ nghiêng mặt về phía sau, né tránh bàn tay của anh ta.

Lưu Chiến Hằng nhìn vào bàn tay vẫn đang giơ trong không trung của mình, có chút ngơ ngác, nhưng rất nhanh lại nói bằng một giọng ôn hòa: “Tỉnh lại là tốt, chúng ta có thể đi rồi.”

Nguyễn Tri Hạ không xác định được mình đã ngất đi bao lâu, cũng không biết bây giờ là lúc nào, nhìn vào tình hình ở đây hiện nay, chắc Tư Mộ Hàn vẫn chưa tìm được đến đây.

A Ly bước đến, vẻ mặt không chút thiện ý nhìn chằm chằm cô: “Cô tự mình đi hay muốn tôi giúp cô?”

Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, không nói gì, thể hiện muốn tự mình đi.

A Ly khuôn mặt lạnh tanh, đi phía trước dẫn đường.

A Ly dẫn họ đi tới đi lui dưới tầng hầm, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa sắt, cô ta vẫy vẫy tay, liền có thuộc hạ tiến đến trước mở cổng.

Cổng sắt vừa dày vừa nặng, hai người đàn ông hợp lực lại mới mở được.

...