...
Nguyễn Tri Hạ nhìn xung quanh một lượt nhưng không dám gọi lớn tên của anh mà chỉ có thể nén giọng cực thấp: “Tư Mộ Hàn!”
Nhưng Tư Mộ Hàn hoàn toàn không trả lời cô.
Nguyễn Tri Hạ đóng cửa sổ rồi xoay người đi tới đi lui trong phòng.
Cô vừa đi vừa lầm bầm: “Đâu phải mình không hiểu tính nết của anh ta đâu, mình không giận, mình không giận…”
Không giận mới lạ!
Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống ghế salon, túm lấy cái gối đấm một trận, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ hơn.
Đúng lúc này, cô liền cảm thấy trong túi áo mình như có vật gì đó
Nguyễn Tri Hạ mở túi ra xem thì phát hiện không biết từ lúc nào trong túi đã có một chiếc di dộng.
Nguyễn Tri Hạ thấy chiếc điện thoại này rất quen, nó là chiếc điện thoại mà Tư Mộ Hàn vẫn thường dùng.
Vừa rồi anh đã bỏ nó vào túi cô khi nào vậy?
Lúc này, bỗng dưng điện thoại di động rung lên, có cuộc gọi đến.
Nguyễn Tri Hạ do dự một chút mới bắt máy.
Có tiếng trầm ấm của Tư Mộ Hàn vang lên: “Ngày mai anh sẽ đến gặp em.”
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc hỏi: “Ngày mai?”
Ngày mai, Tư Mộ Hàn muốn trèo cửa sổ tiếp sao?
“Ngày mai anh vẫn muốn trèo lên bằng đường cửa sổ sao?” Nguyễn Tri Hạ vội vã ngăn lại: “Không thể, không được leo bằng đường đó nữa.”
Hiện tại cô biết Tư Mộ Hàn an toàn là được rồi, cô không muốn Tư Mộ Hàn tiếp tục mạo hiểm như vậy nữa.
Tư Mộ Hàn: “Ngủ ngon.”
Sau đó, anh không nói gì nữa.
Nguyễn Tri Hạ chẳng biết làm gì khác ngoài cúp máy.
…
Sáng sớm hôm sau.
Tư Hạ tỉnh ngủ rất sớm, lăn qua lăn lại rồi mới leo xuống giường, vò vò cái đầu rối bù như tổ chim non nhìn khắp nơi.
Cô bé vừa thức dậy thì Nguyễn Tri Hạ cũng thức dậy theo.
Nguyễn Tri Hạ ngồi dậy, vươn vai rồi dùng tay chỉnh trang lại đầu tóc rối bù của Tư Hạ: “Thức sớm vậy con.”
Tư Hạ dụi mắt, hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Ba đâu rồi?”
“Tối nay ba sẽ quay lại.” Nguyễn Tri Hạ biết, với tính cách của Tư Mộ Hàn dù cô không cho phép nhưng anh đã nói muốn leo thì nhất định sẽ leo.
Rất ít người có thể thay đổi quyết định mà Tư Mộ Hàn đã đưa ra.
Tư Hạ nhăn mặt, bộ dạng như sắp khóc đến nơi: “Tại sao ba không đợi con một chút.”
Nguyễn Tri Hạ an ủi cô bé: “Vì con ngủ rồi, ba không muốn đánh thức con nên mới không gọi con dậy.”
Xem ra Tư Hạ rất buồn nhưng lại nhanh chóng quên đi vì bị Nguyễn Tri Hạ chọc cười.
Khi hai mẹ con ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ căn dặn Tư Hạ: “Không được nói cho người khác biết con đã gặp ba? Biết không?”
“Vì sao?” Tư Hạ mơ màng nhìn Nguyễn Tri Hạ, đột nhiên cười rộ lên: “Con biết rồi, bởi vì ba là siêu nhân, không thể để cho người ta biết được bí mật này!”
“… Đúng rồi, đó là một bí mật không được để người khác biết được.” Thật ra trí tưởng tượng phong phú của con nít đôi khi cũng có lợi.
Tối hôm qua, Tư Hạ được gặp Tư Mộ Hàn nên rất vui.
Vì vậy vừa đến phòng ăn đã cất giọng ngọt ngào gọi mọi người: “Chú Lệ ơi, cô Ly ơi!”
...