Chương 1410


...

“Mày nghĩ mày là cái thá gì?” Tư Mộ Hàn xách áo Lưu Chiến Hằng lên, trợn trừng nhìn anh ta với ánh mắt hung bạo.

Lưu Chiến Hằng thấp hơn Tư Mộ Hàn một chút, Tư Mộ Hàn có ưu thế về chiều cao, lúc tóm anh ta lên trông có càng có vẻ khí thế hơn người.

“Tôi phục anh thật, đến giờ phút này rồi mà còn có lòng dạ nói mỉa cho được.” Ý cười trên gương mặt Lưu Chiến Hằng nhạt đi một chút, nhưng ánh mắt anh ta chẳng lộ ra chút sợ hãi nào.

Vào thời điểm ấy, Thời Dũng vội vàng đuổi đến từ phía bên kia.

“Cậu chủ ạ” Anh ta vừa nhìn thấy cảnh này liền sững người ra, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại.

Tư Mộ Hàn lạnh nhạt nhìn thoáng qua Thời Dũng rồi nói: “Đưa Nguyễn Tri Hạ về.”

Trên mặt Thời Dũng lộ ra vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời anh: “Dạ”

Tư Mộ Hàn ném Lưu Chiến Hằng ra như ném miếng giẻ rách.

Lưu Chiến Hằng đã đoán trước được rồi nên vẫn có thể giữ cho mình đứng vững, không bị ngã sóng xoài ra đất.

“Anh cũng không hỏi ý Tri Hạ xem cô ấy có muốn về cùng anh không à!” Tiếng nói của Lưu Chiến Hằng phấp phới chút hào hứng.

Anh ta quá ư là trông đợi được nhìn thấy bộ dạng thất bại thảm hại của Tư Mộ Hàn.

“Cho dù cô ấy có đồng ý hay không thì vẫn là người của tôi! Cho dù cô ấy chết đi, thì cũng chỉ là quỷ của riêng Tư Mộ Hàn tôi mà thôi! Cậu là cái thá gì!”

Tư Mộ Hàn không hề giấu giếm sự mỉa mai trào lên trong ánh mắt, dường như Lưu Chiến Hằng chỉ là thứ đồ rác rưởi không xứng để anh quan tâm vậy.

Thứ làm cho Lưu Chiến Hằng ghét nhất chính là gương mặt tràn trề tự tin, không màng đến bất kỳ thứ gì này của Tư Mộ Hàn.

Vào thời điểm hiện tại, rõ ràng anh ta mới là người chiến thắng, nhưng Tư Mộ Hàn vẫn cứ tỏ ra cao cao tại thượng như ngày nào, bễ nghễ nhìn anh ta bằng nửa con mắt như một đấng quân vương.

Đây cũng chính là điều làm anh ta không cam lòng nhất.

“Anh ích kỷ như vậy, trước nay đều không quan tâm đến suy nghĩ của Tri Hạ, chỉ biết ép buộc cô ấy làm theo ý mình, anh nói cô ấy là người của anh chẳng qua là tự lừa dối chính mình mà thôi!”

Lưu Chiến Hằng bật ho vài tiếng rồi mới chầm chậm đứng dậy.

Tư Mộ Hàn trào phúng: “Vậy thì cũng mạnh hơn cậu.”

Sau đó liền quay người bỏ đi.

Lưu Chiến Hằng đứng nguyên tại chỗ, lửa giận lan dần lên ánh mắt.

Anh ta bực mình hét lên một tiếng rồi nhấc tay đấm mạnh vào tường.

“Tư Mộ Hàn! Tao sẽ không để cho mày toại nguyện đâu!”

Lúc Tư Mộ Hàn bước vào phòng họp thì nhìn thấy Thời Dũng ngay.

Anh ta cố ý nán lại chỗ này đợi anh đến.

Mặc dù khi nãy Tư Mộ Hàn nói muốn đưa Nguyễn Tri Hạ về nhà, nhưng mà Thời Dũng lại cảm thấy không ổn lắm, không biết mình có nên làm như vậy không.

“Thưa cậu chủ, cần phải đưa mợ chủ về nhà thật ạ?” Vừa nhìn thấy bóng dáng Tư Mộ Hàn là Thời Dũng đã hỏi ngay.

Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Không đưa cô ấy về thì để cô ấy ở đây đong đưa ong bướm với gã đàn ông khác à?”

Thời Dũng tự nhiên cảm thấy gần gũi ghê.

Đây mới là cậu chủ mà anh ta biết chứ.

Tính tình nóng nảy, không chịu được chuyện mợ chủ gần gũi với người khác.

“Dạ” Thời Dũng vâng lời sai người đi cản Nguyễn Tri Hạ lại.

Lúc ấy bữa tiệc sinh nhật cũng sắp bước vào hồi kết rồi.

Có vài người đã ra về nhưng nơi này vẫn còn đông đúc lắm.

...