...
“Cô chủ à, nếu như Chủ tịch Hàn biết tôi lau người cho anh ấy thì anh ấy sẽ không tha cho tôi đâu!” Chu Thanh vội vàng lùi về sau hai bước với vẻ hốt hoảng, anh ta lắc đầu xua tay, cả người đều toát ra vẻ từ chối.
“Nhưng mà… Nguyễn Tri Hạ đứng đó, cô rất khó xử.
Cho dù lúc Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn còn gắn bó như keo sơn thì cô cũng chưa từng làm chuyện này bây giờ.
Nhưng giờ chẳng còn ai cả, cô chỉ có thể đi lấy một thau nước ấm.
Ngón tay mảnh khảnh của cô vén áo anh lên, lộ ra lồng lực rắn chắc của anh, bên trên vẫn còn từng tia máu, lẫn vào đó là một chút bụi đất và mảnh vỡ thủy tinh. Nguyễn Tri Hạ vừa đỏ mặt vừa đau lòng.
Ánh mắt cô nhìn thoáng qua từng vết thương to to nhỏ nhỏ trên người anh mà trái tim cô như muốn vỡ ra.
Từ nhỏ đến lớn Tư Mộ Hàn đều chưa từng bị thương nặng như thế, lần này sợ là phải ở trong bệnh viện một thời gian dài rồi.
Lòng bàn tay mềm mại của Nguyễn Tri Hạ lướt dần qua vết thương của Tư Mộ Hàn. Vết thương vô cùng dữ tợn, giống như là những con côn trùng đang há to miệng đang cắn vào da thịt của anh. Nhưng bây giờ Nguyễn Tri Hạ đã không còn sợ hãi nữa rồi, chỉ còn lại sự đau lòng mà thôi.
Cô không biết là mình đã ngẩn người bao lâu, cho tới khi khăn lông trên tay trở nên lạnh lo, đột nhiên phần eo bị người nào kéo tới bên cạnh giường thì cô mới tỉnh táo lại.
“Anh…
Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt với vẻ sợ hãi, cô muốn hỏi anh tỉnh khi nào, muốn hỏi anh có đau không. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập nụ cười của anh thì bỗng nhiên cô không thể thốt lên lời.
“Em đang làm gì thế?”
Giọng nói mang chút trêu chọc của người đàn ông vang lên, anh chỉ vào khăn lông trên tay cô rồi tiện tay vén quần áo của mình lên sau đó nhìn về phía cô với vẻ hứng thú. Bây giờ Nguyễn Tri Hạ đã không nghe được Tư Mộ Hàn nói cái gì nữa rồi mà trong đầu cô chỉ còn mỗi hình ảnh anh vén áo lên mà thôi.
“Em…”
Nguyễn Tri Hạ nghẹn lời, mặt cô đỏ bừng lên nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngực anh.
Nếu bây giờ cô nói là muốn lau người giúp anh… Mập mờ quá, cô không thể nói như vậy được. Nhưng nếu nói là không ai chịu giúp anh nên cô mới phải ra tay thì anh có bị tức tới nỗi ngất đi không nhỉ?
Mặt của Nguyễn Tri Hạ đỏ bừng lên rồi cô quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vào mặt của người đàn ông bên cạnh.
“Tri Hạ, em ở đây làm gì?”
Tư Mộ Hàn thấy cô không nói một lời thì buồn cười, nhưng lại sợ rằng mình không được hưởng thụ loại chăm sóc này nữa thì vẫn cố gắng nín cười.
Tư Mộ Hàn đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy cô làm gì, hơn nữa giờ chỗ nào trên người anh cũng đau cả. Anh nhướng mày rồi nhớ tới chuyện mình bị tai nạn xe cộ trước đó, cũng chẳng quan tâm tới chuyện gì khác nữa mà đưa tay kéo lấy tay của Nguyễn Tri Hạ rồi muốn đứng dậy.
“Bây giờ anh vẫn chưa thể ngồi dậy đâu. Bác sĩ tốn công tốn sức lắm mới cứu được anh đó.”
Nguyễn Tri Hạ ngăn cản theo bản năng, cô đưa tay đè vai Tư Mộ Hàn lại cho anh nằm xuống giường.
Nguyễn Tri Hạ ngồi thẳng dậy với vẻ không dám tin, hai tay cô sờ lấy bờ môi của mình. Cô cũng không nghĩ rằng mình có thể đẩy Tư Mộ Hàn một cách dễ dàng như thế nên dùng lực hơi nhiều, cả người cô nhào hẳn lên người anh thì thôi không nói làm gì, nhưng lại còn môi chạm môi nữa.
Mặt của Nguyễn Tri Hạ đã đỏ bừng từ lâu, cô hận không thể chặt hai tay của mình đi. Cô cũng không biết rốt cuộc là mình bị sao nữa, rõ ràng Tư Mộ Hàn tỉnh dậy thì cô phải vui vẻ chứ, nhưng bây giờ cô lại mong anh ngủ đi thì tốt hơn…
“Chúng ta có nên tiếp tục không Tri Hạ?”
Hiếm khi nào cô chủ động như thế này, mình mà không nắm lấy cơ hội này thì chẳng khác nào có lỗi với những vết thương trên người. Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ, giọng nói của anh không hờn không giận khiến cho cô không thể nào biết được tâm trạng của anh lúc này là gì.
...