...
Ngày 2 tháng 5 năm 1990.
Mẹ mất rồi, bố vốn không hề quan tâm đến mẹ con mình, bố có đông con rồi, mình không thích bố nữa.
Ngày 3 tháng 1 năm 1991.
Mình mang thai rồi, sẽ sớm sinh em bé thôi. Nhất định mình sẽ là một người mẹ tốt, Nguyễn Huỳnh cũng sẽ là một người bố tốt.
Ngày 3 tháng 6 năm 2009.
Kiến Định, Tri Hạ, có lẽ mẹ không thể ở bên các con lâu được nữa, những người anh trai, chị gái của mẹ đã tìm thấy mẹ rồi. Mẹ có lỗi với bố của các con, tha thứ cho sự ích kỷ của mẹ, mẹ không phải là một người mẹ tốt…
Đọc đến mảnh giấy cuối cùng, Nguyễn Kiến Định siết chặt tờ giấy, từ nét chữ xiêu vẹo dễ thương của một học sinh tiểu học lúc đầu, đến nét chữ thanh tú lúc sau, Nguyễn Kiến Định nhớ rõ đây chính chữ viết tay của mẹ mình.
Công tước Otto ngồi bên cạnh vẫn không ngừng khóc, đọc những dòng như vậy, đối với ông ta mà nói quả là đau khổ hơn bị lăng trì.
“Là lỗi của ông. Đến cả người phụ nữ của mình, con gái của mình ông cũng không bảo vệ được.” Giọng nói của Công tước Otto ngắt quãng: “Đáng lẽ từ khi đón Yelis về ông đã phải nhận ra được mọi thứ rồi, tất cả là lỗi của ông, là ông đã hại chết hai mẹ con Yelis.”
Nguyễn Kiến Định chết lặng tại chỗ, ngơ ngẩn nghĩ về những thứ được viết trong mấy mảnh giấy kia.
Phỏng đoán là một chuyện, có thể chứng thực lại là một chuyện khác. Vốn dĩ có thể nhẫn nại, vẫn đợi sau khi xử lý được Dương Minh Hạo, bàn bạc kỹ lưỡng hơn, thế nhưng rõ ràng kết quả đã đặt trước mặt, trong lòng Nguyễn Kiến Định chua xót. Mẹ của anh ấy là một người dịu dàng từ trong xương tủy, từ trước đến giờ chưa lớn tiếng với bố lần nào.
Mẹ thương anh ấy và Nguyễn Tri Hạ rất nhiều, một người không lo nghĩ như vậy, cuối cùng lại chết trong sự thay đổi của quyền lực, thật đáng buồn mà lại nực cười…
Công tước Otto không cần người khác trả lời, ông ta chỉ muốn nói toàn bộ những lời trong lòng: “Yelis và mẹ của nó quá khổ rồi, họ đều để lại những thứ tốt nhất cho ông, bản thân mình không nỡ ăn, những ngày ở Hải Phòng là thời gian ông hạnh phúc, vui vẻ nhất. Lúc đó, vì muốn trải nghiệm cái gọi là cuộc sống, ông không đem theo một đồng tiền trên người. Hai mẹ con nó đi theo ông, trải qua những ngày tháng khổ nhất. Thế nhưng Yelis và mẹ nó chưa từng kêu khổ, thậm chí sau đó vì một vài việc, ông phải về nước, bọn họ ở Hải Phòng cũng không hề oán không hận mà chờ đợi ông. Lúc đó ông đã cố gắng rất nhiều, không muốn để họ phải sống một cuộc sống khổ sở, thế nhưng…”
Bà ấy chỉ sống được một năm vui vẻ, sau đó hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của ông ta.
Vợ của ông ta, ngày nào cũng phải chịu đựng nỗi đau muốn chết, thế nhưng vì không nỡ tiêu tiền nên ngay cả bệnh viện cũng không chịu đi.
Người phụ nữ của ông ta, bị một căn bệnh chỉ cần khống chế tốt là có thể chữa khỏi lấy mất đi sinh mạng.
Ông ta lại không hề biết gì, chỉ nghĩ xem làm thế nào để củng cố quyền lực trong tay, cuối cùng người ở bên cạnh ông ta nhiều năm như vậy đã…
Ông ta ôm lấy người vợ bị dày vò đến chỉ còn da bọc xương, không biết làm thế nào.
Đến cuối cùng, lúc vợ sắp chết, vẫn còn gọi tên ông ta, nói với ông ta rằng mình không hối hận, cũng không trách ông ta, phải chăm sóc tốt cho con gái của bọn họ, đừng sống trong đau khổ, phải thật vui vẻ.
Công tước Otto khóc từ mười hai giờ đến hai giờ, ông ta không ngừng nói đến những chuyện trước kia, không ngừng nói về vợ mình, không ngừng hồi tưởng.
Nguyễn Kiến Định không lên tiếng, im lặng nghe, giống như một người lắng nghe tốt nhất, cho đến lúc công tước Otto không nói nữa, anh ấy mới chậm rãi mở miệng, không nói trong một khoảng thời gian dài, giọng nói có chút khàn khàn: “Ông định báo thù cho mẹ con như thế nào?” Nguyễn Kiến Định nghiêng đầu, hai mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm công tước Otto.
...