...
Cố Tri Dân cũng có thể được coi là một doanh nhân, có rất nhiều người nói về anh ta là người tinh tế, ăn nói cũng rất cởi mở. Vì thế rất nhiều người ở đây đều cho anh ta mặt mũi, gặp liền lần lượt chào hỏi.
“Đúng lúc ở gần đây nên ghé qua xem thử.” Cố Tri Dân nói, bình tĩnh nhìn xung quanh.
Anh ta không thấy Khanh Tần đâu.
Nhưng có thể Khanh Tần đã đi vệ sinh nhỉ?
Cố Tri Dân khẽ nheo mắt, thuận miệng hỏi: “Hôm nay có nhiều người thế kia luôn à.”
“Số ít đã rời đi rồi. Nếu anh đến sớm hơn thì tốt rồi, Tư thiếu và Khanh tổng cũng ở đây luôn đó.”
“Phải không? Họ đi rồi à?”
“Vừa đi luôn, một trước một sau.”
Cứ vậy mà đi rồi.
Cố Tri Dân cười nói: “Vậy à, tôi nhớ ra có một vài việc khác phải làm, các anh chơi trước nhé, tôi sẽ bảo người lấy vài đĩa trái cây cho các anh.”
“Cố tổng lịch sự quá!”
“Mọi người đều là bạn mà…”
Cố Tri Dân nói với họ vài lời nữa rồi rút lui.
Chướng khí trong phòng riêng khiến anh ta muốn nghẹt thở, sau khi đi ra, anh hít một hơi thật dài rồi đi đến thang máy.
Tư Mộ Hàn vẫn đang chờ Cố Tri Dân.
Anh ngồi với sắc mặt không đổi trên ghế sofa trong sảnh, hai tay chống hai đầu gối, lưng thẳng tắp, toàn bộ người đều trong trạng thái căng thẳng.
Cố Tri Dân quen thuộc với anh, nên có thể thấy trong nháy mắt đây là biểu hiện lo lắng của Tư Mộ Hàn.
Sau khi Cố Tri Dân đến gần, anh ta mới phát hiện có một ly nước trước mặt, chắc là người phục vụ đặt cho.
Tư Mộ Hàn nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nhìn Cố Tri Dân, anh căng mặt, giọng trầm xuống: “Thế nào rồi? Khanh Tần đi rồi à?”
“Đi rồi, cậu đi trước rồi cậu ta theo sau.” Cố Tri Dân ngồi xuống đối diện Tư Mộ Hàn, bình tĩnh nhìn Tư Mộ Hàn.”
Tư Mộ Hàn đứng lên: “Tôi sẽ về trước.”
“Hừ!” Cố Tri Dân đứng dậy, giọng đầy ai oán: “Sao cậu lại thế, đi như thế luôn à?”
Sao một lần hai lần đều cứ thích như vầy chứ, có chuyện thì tìm anh ta, ngay khi mọi việc xong xuôi rồi thì lại vứt anh ta lại!
Có tình người không chứ?
Tư Mộ Hàn dừng lại, quay đầu nói một câu: “Cảm ơn cậu.”
Cố Tri Dân ‘sất’ một tiếng: “Ai cần cậu cảm ơn chứ?”
…
Sau khi Tư Mộ Hàn rời đi, Nguyễn Tri Hạ cũng không có gì làm ở Kim Hải nữa, nên cô lập tức lái xe ra về.
Trên đường, cô dừng lại ở cửa hàng tiện lợi mua vài thứ, ném nó vào ghế sau rồi tiếp tục lái xe.
Bây giờ đã là mười một giờ đêm.
Mười một giờ vào mùa đông, không có nhiều người đi đường nữa.
Cho dù là khu dân cư thì cũng không có nhiều người trên đường lắm.
Cô đỗ xe ở bãi đậu xe cạnh khu chung cư, khi bước vào chung cư, cô cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình.
Nhưng khi Nguyễn Tri Hạ nhìn lại, cô thấy ngoại trừ một vài chiếc xe phía sau thì không có người nào khả nghi.
Tuy nhiên, cô vẫn có chút bất an.
Nguyễn Tri Hạ tăng tốc độ của mình, sau khi vào khu chung cư, trong lòng mới miễn cưỡng yên tâm một chút.
...