...
Bởi vì cuộc gọi này là của Tư Mộ Hàn gọi tới.
Mục đính Tư Mộ Hàn gọi cho cô, là vì muốn hỏi tình hình của Tư Nguyễn.
Nguyễn Tri Hạ hít một hơi thật sâu, nghe điện thoại.
Cô đem điện thoại áp bên tai, không lập tức lên tiếng, đợi Tư Mộ Hàn lên tiếng trước.
Tư Mộ Hàn quả thật lên tiếng trước.
“Hạ Hạ ở chỗ em.” Tiếng anh lãnh đạm mà hời hợt, Nguyễn Tri Hạ thậm chí có thể tưởng tượng anh lúc này đang ngồi trước bàn làm việc trong phòng làm việc, mặt không biểu cảm gọi điện thoại.
“Ừ, mấy ngày nay em đúng lúc trở về, chăm con bé vài ngày.”Nguyễn Tri Hạ nói xong, chờ Tư Mộ Hàn mở miệng.
Thế nhưng bên kia lại im lặng, Nguyễn Tri Hạ đành nói tiếp:”Đến lúc đó em sẽ đưa Hạ Hạ về.”
Qua mấy giây, điện thoại mới vang lên tiếng của Tư Mộ Hàn:“Được.”
“Vậy nếu không có chuyện khác…”
Nửa câu “Tôi cúp máy” phía sau còn chưa nói hết, Tư Mộ Hàn đã lên tiếng cắtngang: “Anh cùng Tô Miên sắp kết hôn.”
Trong chớp mắt, trong đầu của Nguyễn Tri Hạ hơi trống rỗng.
Nhung rất nhanh cô đã tìm lại được âm thanh của mình:”Chúc mừng anh.”
“Em nên quý trong khoảng thời gian ở chung với Hạ Hạ, sau khi anh kết hôn em sẽ không thể tùy tiện đem con bé đi nữa đâu.”Không biết là có phải ảo giác của cô hay không, nhưng cô cảm thấy âm thanh của Tư Mộ Hàn ngày càng lạnh.
Trong khi đó, trong lòng Nguyễn Tri Hạ cũng gấp gáp theo.
Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Ý anh là gì?”
Tư Mộ Hàn nghe xong lời cô, nói thẳng luôn: “Anh biết em cũng muốn có quyền nuôi dưỡng Hạ Hạ, nhưng anh sẽ không đưa con cho em.”
Tay cầm điện thoại của Nguyễn Tri Hạ không ngừng siết chặt, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Nói như vậy, thì chúng ta cũng khá ăn ý đấy nhỉ, cách nghĩ của em giống với của anh như vậy mà.”
Lời này được nói ra, trong điện thoại chỉ là sự im lặng.
Hồi lâu sau, Nguyễn Tri Hạ nghe được giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Tư Mộ Hàn: “Vậy hẹn gặp ở tòa án.”
Nguyễn Tri Hạ chỉ đáp lại một chữ, ngữ khí kiên quyết: “Được.”
Sau đó, cô liền tắt máy.
Đặt điện thoại ở một bên, thân thể Nguyễn Tri Hạ trở nên mềm nhũn, cô chống lên bồn rửa tay, không để cho bản thân ngã xuống.
Buổi trưa Thẩm Lệ nói với cô chuyện Tư Mộ Hàn muốn kết hôn, cô vẫn rất bình tĩnh nói về quyền nuôi dưỡng Tư Nguyễn.
Nhưng mà, khi Tư Mộ Hàn tự mình nói với cô, anh sắp kết hôn rồi, cần có được quyền nuôi dưỡng Tư Nguyễn, Nguyễn Tri Hạ vẫn khó mà tiếp nhận được.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày phải gặp mặt Tư Mộ Hàn ở toà án, chỉ để giành quyền nuôi dưỡng Tư Nguyễn.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ra ngoài cửa bếp, vừa đúng lúc nhìn thấy Tư Nguyễn đang đọc truyện tranh, bây giờ con bé còn chưa đọc được chữ, chỉ có thể xem tranh vẽ, một tay chỉ lên tranh vẽ, miệng còn nói thầm cái gì đó.
Nhìn Tư Nguyễn như vậy, bàn tay đặt trên bồn rửa tay nhẹ nắm lại, cho dù thế nào, cô đều không thể để Tư Mộ Hàn và Tô Miên sống cùng nhau.
Còn quyền nuôi dưỡng Tư Nguyễn, cô nhất định sẽ giành được, dù cho phải dùng đến thủ đoạn gì…
…
Sau khi Tư Mộ Hàn ngắt máy, liền chống hai khuỷu tay lên bàn sách, mười ngón tay đan vào nhau đỡ trước trán.
Thời Dũng gõ cửa đi vào: “Cậu chủ, cậu vẫn chưa tan làm sao?”
Tư Mộ Hàn cũng không quay đầu, giọng hơi khàn: “Đến Hạ Hạ cũng không ở nhà, tối nay không về nữa, anh về sớm đi.”
...