...
Cố Tri Dân đóng cửa lại, cũng đi ra ngoài theo.
Vừa ra tới nơi, Nguyễn Tri Hạ đã lo lắng hỏi: “Sao rồi? Tiểu Lệ cô…”
“Dường như cô ấy không nhớ rõ bản thân mình bị bắt đi như thế nào, sau khi bị bắt đi xảy ra chuyện gì cô ấy cũng không nhớ rõ, nếu cô ấy đã quên đi thì chúng ta cũng nên thống nhất một chút xem nên xử lý thế nào.”
Giọng điệu của Cố Tri Dân rất bình tĩnh nhưng giữa lông mày của anh ta lại có một vẻ u ám mà dường như làm cách nào cũng không tan đi được.
Ý tứ trong lời nói của anh ta chính là muốn giấu diếm Thẩm Lệ chuyện cô bị bắt cóc.
Nguyễn Tri Hạ không chút suy nghĩ đã gật đầu ngay: “Được.”
Cô không đi cùng với Cố Tri Dân và Tư Mộ Hàn đi cứu Thẩm Lệ.
Nhưng lúc Thẩm Lệ được cứu trở về nhìn vô cùng chật vật, mấy cái nút trên quần áo đã bị rơi ra, trên người còn dính rất nhiều máu.
Dù sao thì tình huống cũng không tốt.
Mà bây giờ Thẩm Lệ tỉnh lại rất trùng hợp lại không nhớ rõ chuyện bị bắt cóc, có lẽ đây chính là ý trời.
Cố Tri Dân có vẻ cũng không muốn nhắc lại chuyện này.
Đã như vậy thì cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì cả, đây cũng là một biện pháp giải quyết rất tốt.
…
Thẩm Lệ bị bác sĩ vây quanh hỏi một vài vấn đề, còn kiểm tra mấy vết thương một lượt.
Đợi đến lúc kiểm tra kết thúc, đoàn người Cố Tri Dân mới lần nữa đi vào.
“Mấy người ở bên ngoài làm cái gì vậy? Sao bây giờ mới đi vào.” Thẩm Lệ nhìn thấy bọn họ nhỏ giọng phàn nàn nói.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười đi tới, nói ra: “Đang định phát cho cậu một phần thưởng về sự bản lĩnh ấy mà.”
“Hả?” Thẩm Lệ sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Tớ cảm thấy trên người có mấy chỗ bị đau nhức một chút, tớ nhớ là chúng ta đang dẫn Hạ Hạ đi mua sách sao bây giờ lại bị thương nằm trong bệnh viện thế này?”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa à, lúc chúng ta từ tiệm sách đi ra thì có người muốn cướp túi sách của tớ nên cậu đi lên định đánh nhau với người ta, kết quả lại bị người kia đánh vào đầu…”
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra được là cô đang nói dối.
“Như vậy sao?” Thẩm Lệ sờ đầu chính mình một cái, không nghi ngờ gì: “Bị đánh vào đầu như vậy nên bây giờ tớ mới bị mất trí nhớ à?”
Bác sĩ kịp thời giải thích nói: “Chuyện này cũng rất có khả năng, cô Thẩm bị thương ở vùng hồi Hải Mã nên trí nhớ cũng bị ảnh hưởng một chút, đây là chuyện rất bình thường…”
Thẩm Lệ trừng mắt nhìn, sau đó chậm rãi gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: “Thật đúng là cuộc sống như một bộ phim, tớ quay phim không bao giờ bị quên kịch bản nhưng bây giờ lại thật sự bị mất trí nhớ.”
Cố Tri Dân nhìn Thẩm Lệ, ánh mắt lóe lên hai lần cuối cùng lại dời mắt đi chỗ khác.
Lần nữa nhìn về phía Thẩm Lệ, trong mắt của anh ta đã mang theo ý cười: “Đều nói diễn viên phải trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn, lần này thể nghiệm của em cũng đủ phong phú rồi đấy.”
Thẩm Lệ tức giận trừng mắt với Cố Tri Dân một cái: “Tôi đã như vậy rồi mà anh vẫn còn châm chọc được, anh tự sống một mình đi!”
...