Chương 262


...

Cũng không phải nhà họ Tư không quan tâm anh ta cưới loại phụ nữ nào, mà là anh ta không quan tâm, chỉ cần là con gái nhà họ Nguyễn, dù là Nguyễn Hương Thảo hay là Nguyễn Tri Hạ, anh ta đều không thèm để ý.

Chút chán nản bỗng dưng xuất hiện làm cô không còn muốn ăn nữa.

Lúc món ăn được dọn lên, cô chỉ ăn vài miếng là buông đũa xuống.

Tư Mộ Hàn nhìn cô một cái, gắp đồ ăn cho cô, tiếng nói trầm thấp và bình tĩnh vang lên: “Tối hôm qua vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”

Mặt Nguyễn Tri Hạ đột nhiên ửng đỏ: “Không muốn ăn, không thấy ngon miệng!”

“Vì không nghỉ ngơi tốt ư?” Tư Mộ Hàn hỏi rất nghiêm túc: “Vậy buổi chiều về nhà nghỉ ngơi, dù sao em đi làm ở Nguyễn Thị cũng chẳng vui vẻ gì.”

Nguyễn Tri Hạ hơi ngẩn ra.

Hiếm có ai sẽ quan tâm cô có vui hay không.

Lúc anh ta đối tốt với cô, là tốt thật.

Người ta hay nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, loại đàn ông giống như Tư Mộ Hàn, một khi đã dùng tâm tư để đối tốt với một người phụ nữ nào đó, thì đối với người phụ nữ đó, cũng là độc thủng ruột thủng gan.



Hai người ăn xong cơm ra ngoài, liền gặp phải Nguyễn Hương Thảo.

Chỉ có thể nói là oan gia ngõ hẹp.

Nụ cười của Nguyễn Hương Thảo đầy ý tứ sâu xa: “Quan hệ của Tri Hạ và ngài Tư Gia Thành đây thật đúng là thân thiết nha, không có việc gì là đến tìm Tri Hạ ăn cơm chung, em rể tôi có biết không nhỉ?”

Tư Mộ Hàn hơi híp mắt lại, nói một câu làm người ta kinh ngạc: “Chuyện thế này tất nhiên không thể để anh họ biết được.”

Nguyễn Tri Hạ rất bình tĩnh đưa tay nhéo mu bàn tay anh một cái, nhắc anh ta không nên nói lung tung.

Vẻ mặt anh ta chẳng thay đổi, trở tay bắt lấy tay cô: “Chị dâu, em đi trước, tối nay em đến đón chị.”

Nguyễn Tri Hạ chẳng nói lời nào, nhưng trên mặt đã viết rõ hai chữ “Cút lẹ”.

Nhưng Tư Mộ Hàn nói xong cũng không đi ngay.

Cô còn đang định hỏi anh ta sao còn chưa đi, thì Tư Mộ Hàn bỗng dưng cúi đầu nhích lại gần cô: “Chị dâu, không định hôn tạm biệt em à?”

“????”

Anh ta nói xong, liền hôn Nguyễn Tri Hạ trước mặt Nguyễn Hương Thảo, nở nụ cười rồi xoay người rời đi.

Nụ cười kia lọt vào mắt Tri Hạ, lại thấy nó rất gợi đòn.

Mặc dù cuộc sống riêng tư của Nguyễn Hương Thảo rất loạn, nhưng sao cũng không nghĩ tới Nguyễn Tri Hạ và “Tư Gia Thành” lại không kiêng dè gì cả như thế, cũng không tránh né gì trước mặt người khác.

“Nguyễn Tri Hạ, cô thật đúng là…” cô ta nhất thời có chút nghèo từ ngữ, qua mấy giây sau mới nói: “Không biết xấu hổ!”

Hôm nay Tri Hạ mang một đôi cao gót, cho dù Nguyễn Hương Thảo cũng thế thì vẫn thấp hơn cô một khúc, về khí thế cũng kém hơn cô.

Nguyễn Tri Hạ rũ mí mắt nhìn cô ta, giọng thản nhiên: “Không bằng cô.”

Truyền thông Thịnh Hải.

Tư Mộ Hàn trở lại văn phòng, lại gọi điện thoại theo đường dây nội bộ căn dặn thư ký: “Bảo tổng giám đốc Cố qua đây một chuyến.”

Ở trong công ty, Tư Mộ Hàn có thang máy riêng của mình nên có thể đi thẳng từ bãi đỗ xe lên trên. Người trong công ty, ngoại trừ thư ký thì cũng chỉ có đám lãnh đạo cấp cao kia mới có thể gặp được anh.

Lãnh đạo cấp cao biết anh là ông chủ lớn phía sau truyền thông Thịnh Hải, nhưng lại không biết anh chính là Tư Mộ Hàn.

Chỉ có ba người Trần Tuấn Tú, Phó Đình Tây và Cố Tri Dân biết anh là Tư Mộ Hàn, còn biết anh là ông chủ phía sau truyền thông Thịnh Hải.

...