Chương 1944


...

Tư Mộ Hàn cau mày: “Nếu không thì anh phải ở đâu?”

Nguyễn Tri Hạ tức giận nói: “Em nói nghiêm túc mà!”

Kể từ dạo Tư Mộ Hàn mất tích đợt trước, anh chưa từng xuất hiện trước mọi người.

Nguyễn Tri Hạ biết, với thân phận của cô, khi xảy ra tai nạn xe cộ nhất định sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Nếu như Tư Mộ Hàn xuất hiện tại bệnh viện vào thời điểm này thì rất có khả năng đã bị truyền thông theo dõi.

Tư Mộ Hàn nhướng đôi mắt đen láy, sâu thẳm nhìn cô: “Mọi chuyện đã được giải quyết xong hết rồi, từ nay về sau, em ở đâu thì anh ở đó.”

Nguyễn Tri Hạ ngẩn người: “Mọi chuyện đã được giải quyết?”

Cô nhất thời không hiểu Tư Mộ Hànnói”Mọi chuyện đã được giải quyết” làý gì.

Vì ngủ quá lâu nên đầu óc không được linh hoạt cho lắm.

“Cứ nghỉ ngơi cho tốt, đợi em xuất viện, anh sẽ từ từ kể mọi chuyện cho em nghe.” Tư Mộ Hàn nói như thể dỗ dành.

Tư Mộ Hàn nắm tay cô đặt lên môi hôn nhẹ một cái, sau đó đặt tay cô vào chăn rồi thay cô vén các góc chăn lại.

Nguyễn Tri Hạ đúng là hơi mệt.

Cô hơi híp mặt lại, hỏi anh: “Hạ Hạ đâu? Sao em không thấy con bé?”

“Con bé đang ở nhà, em cứ nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, đợi tỉnh lại em có thể gặp nó.”

“Dạ.”

Nguyễn Tri Hạ không gắng gượng được nữa, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tư Mộ Hàn nhìn cô ngủ sau rồi thở một hơi thật dài.

Anh ngồi bên giường, ngắm Nguyễn Tri Hạ một lúc lâu như thể sợ ngắm ít đi sẽ bị thiệt.

Một lúc sau, Thời Dũng đẩy cửa đi vào.

“Cậu chủ.”

Tư Mộ Hàn đưa ngón trỏ đặt lên môi ý bảo anh ta đừng lên tiếng.

Thời Dũng phát hiện Nguyễn Tri Hạ đang ngủ nên bước khẽ lại.

Tư Mộ Hàn đứng dậy, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Thời Dũng vội chạy tới đưa tay đỡ Tư Mộ Hàn.

Nhưng Tư Mộ Hàn lại khoát tay ý bảo anh không cần người đỡ.

Thời Dũng đành rụt tay lại rồi khẽ nói: “Anh nên đổi thuốc đi.”

Khi Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại lần thứ hai thì căn phòng vẫn sáng như vậy.

Cô vừa mở mắt thì bên tai lại vang lên giọng nói của Tư Mộ Hàn.

“Em đói không?”

Nguyễn Tri Hạ quay sang nhìn Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn vẫn còn ngồi bên giường, tư thế vẫn giống như lần đầu tiên cô tỉnh lại.

Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Anh cứ ngồi đây mãi vậy sao?”

“Ừ.” Tư Mộ Hàn gật đầu.

Thật ra anh giữa chưng anh đã thay thuốc nhưng cuối cùng anh đã gọi bác sĩ đến đây thay thuốc cho anh.

Anh sợ Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại sẽ không nhìn thấy anh.

Nên anh vẫn luôn canh ở đây.

...