...
Nguyễn Tri Hạ đợi mãi mà không thấy Tư Mộ Hàn đâu, cô sốt ruột tới nỗi chảy đầy mồ hôi. Khi cô đang suy nghĩ nên tránh đi trước hay là chống đối chính diện thì Chu Thanh chạy vào một cách hốt hoảng, anh ta không kịp thở dốc mà nói với giọng vội vàng: “Chủ tịch, không xong rồi.”
“Vội cái gì? Sao thế?”
Dường như là mấy ngày gần đây ngày nào cũng xảy ra chuyện không tốt. Nguyễn Kiến Định cũng đã quen với việc Chu Thanh nói mấy chữ này rồi nên cũng không để trong lòng lắm. Anh ấy vừa ăn canh vừa hỏi.
“Chủ tịch Hàn trên đường tới đây đã xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện.” Lúc Chu Thanh vừa mới nhận được tin tức thì trở nên hốt hoảng. Chủ tịch Sunrise, một người khiến cho người khác nghe tên là đã sợ mất mật mà lại còn có người dám hãm hại anh ngay trong lúc mấu chốt này.
“Điên rồi, điên rồi. Sao Tư Mộ Hàn lại xảy ra chuyện được chứ, có phải anh nhìn nhầm rồi đúng không Chu Thanh?”
Đũa trên tay Nguyễn Tri Hạ rớt xuống đất phát ra tiếng đỉnh đang. Cô đứng bật dậy theo bản năng, rõ ràng một giây trước cô còn đang nghĩ nên trốn tránh Tư Mộ Hàn như thế nào, một giây sau đột nhiên lại có người nói cho cô biết là anh đang nằm trong phòng cấp cứu. Làm sao cô có thể chịu được loại chênh lệch này chứ?
“Ở bệnh viện nào, bây giờ đi qua đó ngay.’ Nguyễn Kiến Định biết Chu Thanh sẽ không bao giờ lấy chuyện này ra mà làm trò cười. Sắc mặt anh ấy trơ nên lạnh lẽo rồi cầm lấy cổ tay Nguyễn Tri Hạ rồi dẫn cô đi về phía trước theo bản năng.
“Ở bệnh viện Nhân Dân số 1, vừa được đưa tới không lâu, bây giờ có lẽ vẫn đang giải phẫu.” Chu Thanh lau mồ hôi trên trán rồi tiến lên đẩy Nguyễn Kiến Định đi ra ngoài.
Trên đường đi tới bệnh viện, Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm cảnh vật đang không ngừng lùi lại bên ngoài cửa xe mà rơi nước mắt trong vô thức.
Cô nói với vẻ bình tĩnh: “Anh nói xem, đây có phải là vở kịch mà Mộ Hàn tạo ra để khiến cho Trần Tuấn Tú mắc bẫy không?”
Nguyễn Tri Hạ chưa tận mắt nhìn thấy Tư Mộ Hàn nên cô không thể nào tin tưởng rằng người đàn ông mạnh mẽ đến nỗi có thể chống lại thần thánh trong lòng cô lại xảy ra chuyện…
“Không nên nghĩ quá nhiều, đi qua xem là biết rồi. Nói không chừng chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không sao đâu!” Nguyễn Kiến Định thở dài một hơi rồi nói.
Trước đây không lâu, hai người họ còn đang suy nghĩ nên làm như thế nào mới có thể khiến cho Trần Tuấn Tú và Trần Hiền rời khỏi biệt thự. Không ngờ vừa qua không lâu đã xảy ra tai nạn xe cộ, quả nhiên con người là thứ kiên cường nhất và cũng là thứ yếu ớt nhất trên thế giới này…
“Anh ấy chắc chắn sẽ không sao đâu mà đúng không anh!” Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, cố gắng để nước mắt mình không chảy ra người rồi mới quay đầu cười tủm tỉm nhìn anh trai mình.
“Đúng thế, sẽ không sao đâu…!”
Nếu như Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện gì thật thì anh sẽ báo thù giúp cậu ta. Nguyễn Kiến Định vừa xoa đầu Nguyễn Tri Hạ vừa nói thầm trong lòng. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác |||||
Anh ấy cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng sâu trong đôi mắt vẫn là âm u.
Nguyễn Kiến Định nhìn bóng lưng đang run rẩy của Nguyễn Tri Hạ thì bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ có thể quay đầu thúc giục Chu Thanh lái xe nhanh hơn một chút.
Một bên khác, từ khi Dương Minh Hạo đồng ý là sẽ suy nghĩ một chút thì nụ cười trên mặt Trân Mộc Châu chưa từng mất đi. Cô ta chuẩn bị ở trong nước thêm vài ngày, thừa dịp Dương Minh Hạo đang ở nhà mà ở chung với ông ta thêm một chút. Dù sao sau này cũng là người một nhà, cũng phải làm quen trước.
Thời gian cô ta về nước cũng không ngắn, ở trong biệt thự với Dương Thừa Húc, sống một cuộc sống không có tự do. Mỗi ngày đều chú ý tin tức trở thành một niêm yêu thích mới của cô 1a.
“Tư Mộ Hàn, Chủ tịch tập đoàn Sunrise đã xảy ra tai nạn xe cộ ở đường số hai Hải Phòng trước đây một giờ. Xe chở hàng gây chuyện bốc cháy ngay tại chỗ, tài xế tử vong. Bây giờ Chủ tịch Hàn đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu…
Trần Mộc Châu nghe thế thì sững người, những gì cô ta đang suy nghĩ đều tiêu tan cả, bây giờ trong đầu cô ta chỉ còn tin Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện.
...