...
Nước dùng trong veo, nửa con gà được hầm cách thủy đến mềm nhừ, mùi vị đậm đà đủ vị. Cắn một miếng, miếng thịt mêm mềm như tan ngay ở trong miệng, kết hợp với dùng nữa thì đúng là mỹ vị Thiên Đường.
Nguyễn Kiến Định và Nguyễn Tri Hạ có khẩu vị giống nhau, cũng đều ăn không quen thức ăn ở đây. Hai người ghé sát vào nhau, không biết đang thì thâm to nhỏ gì đó, thoạt nhìn hăng hái đến mức anh một miếng, em một miếng, cứ thế xử lý hết nửa con gà.
“Anh hai. Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Nguyễn Kiến Định, vốn nhịn không được muốn gọi bác sĩ đến khám lại cho Nguyễn Kiến Định, nhưng kịp che miệng lại.
Nguyễn Kiến Định cũng không quá để ý, chỉ một mực uống canh, ngay cả ánh mắt cũng không hề liếc nhìn em gái một cái. Nhưng trái tim lại giống như bị hàng vạn cây kim giày vò, vô cùng khó chịu.
Anh ấy không ngờ mình ngủ một giấc liền ngủ đến năm năm. Anh cũng không biết trong năm năm này, đứa em gái mình hết mực cưng chiều rốt cuộc đã làm những gì để trả hết món nợ khổng lồ kia, phải khổ sở vật lộn với cuộc sống ở thành phố Hải Phòng như thế nào để chờ cho đến khi gặp được Lê Quốc Nam.
Có rất nhiều chuyện Nguyễn Tri Hạ không muốn nói cho anh ấy biết, nhưng làm sao có thể không biết những khổ cực mà cô đã chịu trong thời gian qua chứ? Mỗi khi ngẫm lại, anh ấy đều cảm thấy đau lòng, đặc biệt là bây giờ cô còn đang mang thai con của Tư Mộ Hàn. Nhưng trong suốt hai tháng qua, Tư Mộ Hàn vẫn chưa từng xuất hiện một lần.
Anh ấy chỉ vắng bóng có năm năm, mà tên Tư Mộ Hàn kia đã dám lớn gan bắt nạt bé Hạ. Cả thành phố Hải Phòng này, có ai mà không tự mình bước đi bằng hai chân, mà tên kia lấy gì lại dám ỷ thế ức hiếp người khác.
Không biết vì sao, nhưng dù cho Nguyễn Kiến Định không trực tiếp tra hỏi cô, nhưng đối mặt với người anh luôn bên cạnh cô từ nhỏ cho đến lớn này, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy những chuyện cô muốn che giấu đều không thể che dấu được…
Mọi chuyện đều đã qua, cô cũng không muốn anh hai mình phải khó chịu vì những chuyện quá khứ. Những chuyện mà cô đã trải qua, cũng không cần thiết phải nói ra để mọi người cùng khó xử.
Đột nhiên bầu không khí trở nên khá gượng gạo, Nguyễn Kiến Định thừa dịp Nguyễn Tri Hạ đang rơi vào trầm tư, nhanh chóng uống hết muỗng canh gà cuối cùng trong bát.
Nguyễn Tri Hạ: …
Không ngờ anh hai lại ăn nhanh như vậy, có lẽ bình thường đã để anh ấy tủi thân rồi! Trong lòng cô đã âm thâm hạ quyết tâm, sau này cho dù có ăn món gì, cũng phải mang đến cho Nguyễn Kiến Định một chút. Cô thuận tay thu dọn bát đũa, trên mặt vẫn còn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng: “Anh hai, vât lý trị liệu vẫn phải tập thêm một tháng nữa phải không?” Nguyễn Kiến Định vừa mở miệng định nói gì đó, thì giọng nó của bác sĩ đã vang lên ở phía sau: “Nguyễn Kiến Định, tiếp tục thôi!” Vẻ mặt của anh ấy hơi thay đổi, sau đó sờ sờ đầu nhỏ của Nguyễn Tri Hạ: “Chờ anh hai khỏe lại, anh sẽ đưa em đến chỗ có điều kiện tốt hơn. Con gái nhà họ Nguyễn đều là cành vàng lá ngọc, đều phải được cưng chiều từ bé”
Vật lý trị liệu hồi phục chức năng không phải là chuyện đơn giản, không thể ăn rất nhiều thứ, cũng không thể làm rất nhiều việc, mỗi ngày chỉ lặp đi lặp lại một vài động tác, dù có mệt mỏi cũng không được nghỉ ngơi. Chẳng qua do thời gian anh ấy phải nằm trên giường quá dài, chỉ cần chịu khó phối hợp với bác sĩ thì tốc độ hồi phục sẽ còn nhanh hơn dự kiến rất nhiều.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng mặt lên nhìn anh ấy, đôi mắt long lanh khẽ chớp mấy cái, nước mắt cũng theo đó lăn dài trên má. Ngay cả cô cũng không nhớ rõ, rốt cuộc mình đã bao lâu không được thả lỏng như vậy rồi. Cảm giác có người ở bên cạnh chăm sóc cho mình vô điều kiện, đau lòng vì mình, giống như tìm về hơi ấm gia đình đã mất từ lâu.
“Anh hai, em không còn là cô bé chỉ biết làm nững của trước kia đâu. Bây giờ em đã trưởng thành, cũng sắp lên chức mẹ rồi…”
“Biết rồi, cô bé nhà chúng ta nói gì cũng đúng cải! Cái tên Lê Quốc Nam này không biết chừng mực, lân sau em muốn đến đây thì phải gọi điện thoại cho anh, anh hai cho người đến em” Bụng của Nguyễn Tri Hạ ngày một lớn, vẻ mặt xanh xao khi trước cũng dần trở nên hồng hào hơn. Bởi vì hai tháng qua cô chăm sóc bản thân rất tốt, nên gương mặt trông càng trẻ con hơn một chút. Từ nãy đến giờ vẫn ngoan ngoãn ngồi một chỗ, đôi mắt to tròn luôn chăm chú dõi theo từng động tác của anh ấy, khiến Nguyễn Kiến Định thoáng cái đã bị chọc cười.
Tuy vừa tỉnh lại không bao lâu, nhưng Nguyễn Kiến Định đã bắt đầu phát triển đế quốc thương nghiệp của riêng mình rồi.
...