...
Thẩm Lệ vẫn còn có chút không tin: “Cậu đang nói đùa tớ?”
“Chủ yếu là bởi vì tớ cho anh ấy một cái tát.” Nguyễn Tri Hạ vừa mới dứt lời, Thẩm Lệ liền không khỏi trừng lớn hai mắt.
Cô ấy ngớ ra mất mấy giây, sắp xếp lại một chút từ ngữ, nói: “Chờ một chút, cậu để cho tớ tỉnh táo đã, cậu cho ông chủ một cái tát, sau đó anh ấy cho người đem cậu ném ra ngoài, chuyện là như vậy?”
Nguyễn Tri Hạ gật nhẹ đầu: “Ừm.”
Đúng lúc này cửa thang máy cũng mở ra, Nguyễn Tri Hạ liền nhấc chân đi ra ngoài.
Thẩm Lệ tiếp tục đuổi theo: “Không dám tưởng tượng tới dáng vẻ ông chủ khi phải ăn tát, nhất định vô cùng dọa người, nhưng mà, cậu cho anh ấy một cái tát, còn có thể nguyên vẹn đứng ở chỗ này, tớ lại có một loại cảm giác anh ấy đối với cậu đã là ban ơn khác với bình thường rồi đó.”
Nguyễn Tri Hạ dừng bước, nghi ngờ hỏi Thẩm Lệ: “Tư Mộ Hàn trước mặt cậu đáng sợ như vậy? Mặc dù tính tình anh ấy không tốt, lòng dạ cũng độc ác, nhưng tuyệt đối không phải loại người tổn thương người vô tội…”
Nói đến phần sau, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì cô nhớ tới, hiện tại Tư Mộ Hàn luôn cố tình gây sự, không chịu nói lý lẽ chút nào.
Thẩm Lệ thấy biểu cảm của cô không thích hợp, cũng không nói chuyện.
Vào phòng, Nguyễn Tri Hạ rót cho Thẩm Lệ một ly nước: “Bây giờ tính tình của anh ấy so với trước kia còn kém hơn, tớ và Thẩm Sơ Hoàng bị viết bài báo nói linh tinh một trận, Tư Mộ Hàn giống như rất tức giận, nói rất khó nghe, lúc ấy tớ cũng là quá tức giận nên mới ra tay.”
Vẻ mặt Thẩm Lệ ngay thẳng, nói: “Nếu như đổi một góc độ khác để nói, anh ấy sẽ tức giận, rõ ràng là anh ấy rất quan tâm, cậu có cảm thấy đúng là rất hợp lý không?”
Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống đối diện Thẩm Lệ, không hề lạc quan giống như cô ấy: “Vậy cũng không đúng lắm.”
Thẩm Lệ hỏi: “Vậy tiếp theo cậu định làm như thế nào?”
“Tớ nghĩ trước tiên im lặng hai ngày, lúc trở về thăm Tri Hạ lại nghĩ cách cùng anh ấy nói chuyện một chút, hiện tại anh ấy có thể như vậy, chỉ là vì anh ấy bị mất đi trí nhớ mấy năm vừa rồi, cũng không yêu tớ, tớ cũng không thể giận dỗi với anh ấy?”
Nguyễn Tri Hạ thở dài, hơi thu mắt lại, giọng nói có mấy phần sa sút: “Nếu tớ thật sự giận dỗi anh ấy, anh ấy cũng sẽ không giống như trước kia đến dỗ dành tớ nữa.”
Trong giọng nói có mấy phần tủi thân mà chính cô cũng không có phát hiện.
Thẩm Lệ cũng không biết nói gì, cô ấy cảm thấy tình hình của hai người Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn, khiến cho người ta rất đau đầu.
…
Từ sau ngày Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn chia tay trong không vui, đã hai ba ngày Tư Mộ Hàn chưa từng nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ.
Gần đây Nguyễn Tri Hạ xuất hiện ở trước mắt anh tần suất rất cao, đột nhiên hai ba ngày không gặp cô, anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Mà Thời Dũng cũng rất nhạy cảm phát hiện ra, mấy ngày hôm nay Tư Mộ Hàn tan ca đều trực tiếp về nhà, không có đi đến chỗ Nguyễn Tri Hạ ăn cơm.
Tư Hạ cũng bị đưa về chỗ Tư Mộ Hàn.
Chẳng lẽ, hai người này tại thời điểm anh ta không biết, lại xảy ra chuyện gì?
Thời Dũng ôm một xấp tài liệu đặt vào trước mặt Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ, đây là mấy tài liệu khẩn cấp.”
Tư Mộ Hàn đang ngồi trên ghế sau cái bàn làm việc mặt không đổi sắc, hai tay tự nhiên đặt ở trên thành ghế, đôi mắt cũng không biết đang nhìn chỗ nào.
Nhưng anh nghe được lời Thời Dũng, vẫn lên tiếng đáp lại: “Ừm.”
Trong lòng Thời Dũng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi.
Đang định ra ngoài, Tư Mộ Hàn lại đột nhiên lên tiếng gọi anh ta lại.
“Thời Dũng.”
“Cậu chủ còn có việc gì vậy?”
Thời Dũng lập tức quay đầu lại nhìn Tư Mộ Hàn, cung kính hỏi anh.
...