...
Nguyễn Tri Hạ không để ý tới Tư Mộ Hàn, đương nhiên anh cũng không có khả năng mở miệng nói chuyện.
Anh ta ngồi xuống bàn bên cạnh của Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ.
Ông chủ quán đi tới, thận trọng hỏi: “Vị tiên sinh này muốn ăn chút gì?”
Người đàn ông này trẻ trung nhưng khí thế bức người làm cho chủ quán có chút bàng hoàng.
Tư Mộ Hàn mở menu ra, tùy tiện điểm hai món đồ ăn.
Anh ta gọi xong, ông chủ giống như được đại xá cấp tốc về phòng bếp đi làm cơm.
Trong sảnh hiện chỉ còn ba người của Nguyễn Tri Hạ.
Thẩm Lệ nhìn thoáng qua Tư Mộ Hàn, lại liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, mặt không thay đổi nhìn về phía trước. Điều làm anh có chút không được tự nhiên đó là do không gian của quán quá nhỏ, nên tư thế ngồi của anh có chút cứng nhắc, không được tự nhiên.
Thế nhưng Nguyễn Tri Hạ lại rất ổn, mặt không có biểu hiện gì, cúi đầu ăn phần cơm của mình, coi như không nhìn thấy Tư Mộ Hàn.
Hai người này coi nhau như không tồn tại, nhưng mà không có nghĩa là Thẩm Lệ có thể làm bộ như Tư Mộ Hàn không có tồn tại được a.
Bởi vì khí tức của Tư Mộ Hàn quá mạnh, cô hiện tại toàn thân khó chịu, không thể nào tự nhiên được.
Cô đưa cánh tay đẩy Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên nhìn lại.
Thẩm Lệ ép âm thanh xuống thấp đến như con muỗi hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cậu lại đi từ bên ngoài vào?”
“Ăn cơm trước, lát rồi nói.” Nguyễn Tri Hạ chỉ ngước mặt lên xong lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Nhưng Thẩm Lệ lại không nuốt nổi.
Cô có chút bực bội với Nguyễn Tri Hạ, rốt cuộc là cô đã ở cùng Tư Mộ Hàn một Đại Ma Vương trong một thời gian dài, gặp không ít chuyện lớn, đủ để không còn sợ Tư Mộ Hàn nữa.
Nhưng sự thực là, trong lòng Nguyễn Tri Hạ không hề nhẹ nhàng như biểu cảm khuôn mặt của cô.
Cô tự cảnh báo bản thân không được suy nghĩ lung tung nữa.
Nhưng là trái tim không có nghe theo lý trí, đã khiến bản thân cô tự suy nghĩ ra những điều phi thực tế.
Ví dụ như, Tư Mộ Hàn xuất hiện ở nơi này rất có thể là đi theo cô tới.
Hay là như, Tư Mộ Hàn đi theo cô tới là bởi vì…
Không thể nghĩ về điều đó nữa.
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ hơi trầm xuống, cô cảm thấy đồ ăn trước mặt nuốt không trôi nữa.
Cô muốn đặt đũa xuống và đi khỏi đây, nhưng nếu làm như vậy ý đồ quá mức rõ ràng.
Tại sao cô lại muốn tránh mặt Tư Mộ Hàn?
Hai người đã chia tay tức là không còn có quan hệ gì nữa, nhưng còn Tư Nguyễn?
Hiện tại tình hình của cô không ổn lắm nên tạm thời không thể nhận quyền nuôi dưỡng Tư Nguyễn, nhưng rất nhanh thời gian tới cô có thể bàn bạc với Tư Đình Kiêu để nhận quyền nuôi dưỡng con bé.
Cô hiện tại không có cách nào để coi như không thấy sự tồn tại của Tư Mộ Hàn, cũng không thể quá cứng rắn với anh.
Nguyễn Tri Hạ trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, lại tiếp tục cúi đầu xuống ăn cơm.
Ăn được một lúc, Tiêu Thâm xuất hiện.
Nguyễn Tri Hạ xém chút quên chuyện cô có gọi điện thoại cho Tiêu Thâm.
Trông thấy anh, cô chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, nói: “ Anh ăn cơm chưa?”
Tiêu Thâm nhìn qua thấy Tư Mộ Hàn, ánh mặt phát ra một tia kinh ngạc, sau đó không nói gì, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tri Hạ.
Tiêu Thâm nhìn qua đồ ăn trên bàn, ngữ khí lạnh lẽo, cứng rắn: “Ăn rồi.”
“Tri Hạ, cậu ăn no chưa? Nếu đã đến rồi chúng ta liền đi về trước đi.” Thẩm Lệ sớm chịu không được bầu không khí ngột ngạt ở đây, đã rất muốn rời đi.
...