Chương 3401


...

“A, nói đến chuyện trở về, anh còn nhớ đến một chuyện nữa. Mộc Châu, đợi anh một lát nhé!” Nói xong, anh ta buông tay đang nắm của Trần Mộc Châu ra, chạy về phòng một cách thần bí. Một lúc lâu sau đó, anh ta mới xuất hiện với vẻ mặt cười thâm, bụm lấy một món đồ vật nào đó chạy đến.

“Em hãy mau nhìn thử món quà mà anh đã chuẩn bị cho em đi, xem thử xem em có thích nó hay không. Anh ta nâng hai tay lên và đưa đến trước mặt Mộc Châu. Dương Thừa Húc mỉm cười với đôi mắt híp lại, khuôn mặt tràn đầy niềm vui sướng, hương vị của sự hạnh phúc tràn ngập từ trong ra ngoài.

“Là vật gì mà lại thần bí như thế chứ!” Mộc Châu nhìn kỹ thứ trong tay anh ta, càng nhìn vào, ánh mắt cô ta càng sáng rực lên. Sau hai lần nhìn đi nhìn lại, Trần Mộc Châu ngẩng đầu lên nhìn Dương Thừa Húc với đôi mắt sáng long lanh: “Em tự hỏi là không biết những ngày này anh đã bận bịu những gì, hóa ra là vì cái này sao?

Không phải nói là còn cần ít nhất một tháng nữa à? Thế sao công ty của bọn mình lại được thành lập nhanh thế này?”

“Anh đã tìm đến bố nhờ giúp đỡ, anh muốn tạo cho em một niềm vui bất ngờ và để em về nhà cùng với anh”

“Anh đã đặt trụ sở chính của công ty ở đây, thành lập một chi nhánh ở Hải Phòng. Sau này nếu chúng ta muốn chuyển căn cứ về lại Hải Phòng cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Dương Thừa Húc cũng không nghĩ tới việc thành lập công ty lại nhanh đến như vậy. Anh ta nở một nụ cười với Trần Mộc Châu, trịnh trọng nói.

“Nếu như thế thì có một số việc em muốn nhanh chóng bắt đầu hiểu rõ tường tận, ông chủ lớn trong trương lai ạ, cần phải bảo vệ em thật tốt.” Công ty được thành lập rồi, kết hoạch cũng xem như là đã hoàn thành được hai phần ba, kế tiếp chỉ cần đợi thời cơ thích hợp để quay về. Tư Mộ Hàn sẽ luôn là vật trong tay của cô ta. Trần Mộc Châu nằm trong lòng của Dương Thừa Húc, ánh mắt tràn đầy ý chí, nhất định phải quyết tâm.

Tác dụng chậm của thuốc tê khiến sau nửa đêm Nguyễn Kiến Định mới dần dần tỉnh dậy được. Ngọn đèn trong phòng vẫn còn bật sáng, Nguyễn Tri Hạ ngay lập tức nhận ra anh ấy đã tỉnh dậy, lo lắng tiến lại gần: “Anh ơi, anh cảm thấy thế nào rồi?”

“Yên tâm nào, chỉ là tỉnh dậy muộn hơn so với dự kiến thôi mà, cho nên mới như thế. Anh nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thì sẽ không sao nữa. Tri Hạ, anh biết em buồn, nhưng em không thể sống mãi ở quá khứ suốt đời được.

Hướng Minh còn đang ở nhà đợi em đấy!”

Mới vừa tỉnh dậy, nhìn thấy sắc mặt bên ngoài của cô, Nguyễn Kiến Định đã biết trong lòng cô rốt cuộc là đang nghĩ điều gì, chung quy vẫn là không thể tin được, buông bỏ cũng không được.

“Anh à, em hiểu rồi mà, chỉ là em không thể chấp nhận được điều này trong chốc lát mà thôi. Đợi anh tịnh dưỡng hai ngày rồi chúng ta cùng trở về nhà nhé!” Đã là một khoảng thời gian khá gian không quay trờ về từ khi bắt đầu chuyến ra đi này, rõ ràng trước đây trong lòng cô còn hy vọng được trở về nhà, bây giờ thì thực sự sắp trở về thật rồi, nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy trong lòng trống trải, giống như thể là thiếu mất thứ gì đó.

“Em nghỉ sớm chút đi, ngày mai sẽ về nhà. Sổ sách của Quốc Nam anh đã luôn tính toán rõ ràng cùng với gia đình nhà họ Trần cả rồi” Nguyễn Kiến Định cố chấp ngồi dậy, sờ sờ đầu Nguyễn Tri Hạ rồi mỉm cười với cô, ra hiệu cô hãy mau chóng trở vê phòng nghỉ ngơi.

“Em không ngủ được, hay là chúng †a cùng nhau trò chuyện đi.” Nguyễn Tri Hạ không hề có cảm giác buồn ngủ, cho dù hai mắt có nhắm lại thì trong đầu cô cũng tràn ngập hình bóng của Lê Quốc Nam. Từ lúc bắt đầu cho đến giờ, cô không dám chợp mắt, giọng cười gượng gạo của Trân Mộc Châu như phát ra, vang vọng từ bên trên bức tường.

“Tri Hạ, đừng làm anh lo lắng.”

Tình trạng của cô như thế thì sau này sao Nguyễn Kiến Định có thể yên tâm để cô đợi mình được, dù sao không phải lúc nào cũng có thể mang cô theo bên mình, chuyện của Lê Quốc Nam đã thực sự khiến cô chịu đả kích lớn, nhất thời không buông được anh ấy cũng có thể hiểu, nhưng mà…

“Không còn sớm nữa, em muốn nói chuyện gì thế?” Chỉ biết rằng hai người nhất định đều còn thức, Tư Mộ Hàn đẩy cửa phòng vào, đem ghế lại ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, cẩn thận nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của cô đặt vào lòng bàn tay ấm áp của mình: “Tay lạnh như thế này cũng không biết mặc thêm nhiều áo ấm vào, em chỉ vừa đỡ sốt được hơn một chút thôi đấy. Tri Hạ, tôi biết là em buồn, nhưng em không biết yêu thương bản thân mình như thế này, tôi sẽ cảm thấy rất đau lòng”

“Tôi không thấy lạnh mà, không sao đâu. Mộ Hàn, anh ngủ trước đi, mấy ngày nay anh đã cực khổ rồi. Anh tôi bảo ngày mai sẽ về nhà, anh Quốc Nam… Đã tìm thấy chưa?” Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu cười cười, sắc mặt cứng đờ.

...