...
Từ lúc Tư Nguyễn đi ra, ánh mắt của Tần Thuỷ San gần như dán chặt lên người cô bé.
Cô bé mặc bộ đồ ngủ màu vịt vàng, Tư Nguyễn vốn đã trắng, màu quần áo nổi bật càng làm cho khuôn mặt bé nhỏ trở nên hồng hào non nớt hơn, đáng yêu hệt như một con búp bê được chạm trổ tỉ mỉ, xinh xắn không chịu nổi.
Lông mày, đôi mắt ấy, chẳng phải là từ cùng một khuôn Tư Mộ Hàn đúc ra hay sao!
Trời ạ! Vậy mà cô lại nhìn thấy con gái của Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ!
Trong cả giới giải trí của thành phố Hà Dương, có phải cô là người đầu tiên nhìn thấy con gái của Tư Mộ Hàn không?
Tin tức lớn! Chắc chắn là tin tức lớn!
Sau khi Nguyễn Tri Hạ rót nước cho Tần Thuỷ San xong, lúc nhìn về phía Tần Thuỷ San thì phát hiện cô ấy giống như bị điểm huyệt vậy, cả người bất động, mắt trợn tròn mồm há hốc trông cực kỳ buồn cười.
Tư Nguyễn đúng là rất khát nước, cô bé cầm cốc tu liền một hơi hết hơn một nửa mới buông cốc xuống. . Cập nhật truyện nhanh tại ++ TRÙMtruуện .ME ++
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới giữ đôi vai nhỏ của Tư Nguyễn, để có bé nhìn vào Tần Thuỷ San: “Hạ Hạ, đây là bạn của mẹ, con phải gọi là dì Tần.”
“Dì Tần.” Tư Nguyễn ngoan ngoãn chào.
“Ơi, con tên Hạ Hạ đúng không? Ngoan quá đi!” Giọng Tần Thuỷ San khi nói chuyện với Tư Nguyễn đã trở nên cực kỳ dễ thương rồi.
Nguyễn Tri Hạ cong môi, đưa cafe cho Tần Thuỷ San.
Đôi mắt của Tần Thuỷ San vẫn luôn dán chặt vào người Tư Nguyễn, đợi Nguyễn Tri Hạ tới gần, cô hỏi với giọng đầy tò mò: “Đây thật sự là con gái của cậu và Tư Mộ Hàn sao? Đã lớn như vậy rồi à! Hai người giữ kín quá!”
Tư Nguyễn không ở trong phòng khách bao lâu, sau khi chào hỏi Tần Thuỷ San thì lại về phòng.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, giọng nói dịu dàng nói: “Cậu và Hứa Mộ Hàn cũng giữ rất kín”
Tần Thuỷ San sững người.
Tuy giọng nói của Nguyễn Tri Hạ rất dịu dàng nhưng lời nói lại ẩn chứa uy hiếp.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn luôn không cho Tư Nguyễn xuất hiện trước công chúng, quan hệ giữa Tần Thuỷ San và Hứa Mộ Hàn cũng vẫn luôn không công khai.
Nếu Tần Thuỷ San dám tiết lộ tin tức về Tư Nguyễn ra ngoài thì Nguyễn Tri Hạ cũng có thể tiết lộ chuyện giữa Tần Thuỷ San và Hứa Mộ Hàn ra.
Ai cũng không sợ ai, ai cũng đừng mong lấy được lợi ích.
Tần Thuỷ San đưa tay vuốt tóc rồi buông xuống nói: “Tri Hạ, cậu có cần phải đề phòng tôi đến như thế không? Trong mắt cậu tôi là loại người như thế sao?”
Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng đáp lại: “Phải.”
“Đậu!” Tần Thuỷ San không nhịn được chửi thề.
Nguyễn Tri Hạ nhìn cô mà như không: “Năm đó cậu còn muốn tranh Tư Mộ Hàn với tôi nữa đó.”
“Lúc đó người không biết không có tội ok?” Tần Thuỷ San mất kiên nhẫn nói.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, thản nhiên nói: “Rõ ràng là Tư Ân Nhã giành Hứa Mộ Hàn, cậu không cam tâm nên muốn làm chị dâu nó.”
Tần Thuỷ San trở nên bối rối.
Năm đó cô vào biệt thự của Tư Mộ Hàn, nguyên nhân thật sự phía sau đúng là giống như lời Nguyễn Tri Hạ nói.
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy lúc đó mình thật ngu ngốc, chỉ là cô không muốn thừa nhận thôi.
Thời gian trôi qua đã lâu mà lại bị Nguyễn Tri Hạ nhắc lại, tuy cô hơi lúng túng nhưng phần lớn là chẳng còn vương vấn gì nữa.
Tần Thuỷ San uống một ngụm cafe Nguyễn Tri Hạ pha cho mình, lời lẽ đanh thép nói: “Nguyễn Tri Hạ, xin cậu làm rõ lại, chúng ta là quan hệ hợp tác, cậu không thể mỉa mai đối tác của mình như thế được, cậu nên tôn trọng tôi, đồng thời nên để lại cho tôi chút thể diện.”
“Ờ.” Nguyễn Tri Hạ hờ hững đáp lại.
Tần Thuỷ San cảm thấy nếu như không phải mình đại nhân đại lượng thì lúc này đã nổi giận rồi.
...