...
Nguyễn Tri Hạ rút một tấm thẻ từ trong ví.
Người phục vụ thấy thế, hỏi: “Xin hỏi cô muốn thanh toán phải không?”
“Trước khi thanh toán, tôi muốn gặp ông chủ của các người một chút.” Nguyễn Tri Hạ rút thẻ về, không để ý nói: “Ta hoài nghi rượu các ngươi bán chính là rượu giả, bằng không làm sao đến bây giờ tôi còn chưa có say?”
Trên bàn nhiều vỏ chai rượu như vậy, mà thoạt nhìn Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không có say.
Cậu phục vụ nhỏ bị dọa đến sững sờ: “Mời cô chờ một chút, hiện tại tôi sẽ đi mời ông chủ.”
Dù sao cũng là hóa đơn giá trị lớn, không phải một người phục vụ nho nhỏ như cậu chịu trách nhiệm nổi, lúc này nên đi ra ngoài tìm cấp trên thôi.
Rất nhanh, phục vụ dẫn theo quản lí vào phòng.
Sau khi quản lí đến, vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt liền thay đổi.
Quản lí đương nhiên biết Nguyễn Tri Hạ chính là “vợ trước” của Tư Mộ Hàn tất nhiên là quen cô.
Có thể làm quản lí ở Kim Hải, đương nhiên cũng không phải hạng người hời hợt.
Quản lí mang bộ mặt tươi cười tiến đến, mỉm cười nói: “Không nghĩ tới vậy mà là Cô Hạ, nếu sớm biết Cô Hạ đến đây, chúng tôi hẳn là phải tiếp đãi chu đáo hơn mới được.”
Nguyễn Tri Hạ biết, quản lí cũng chỉ nói những lời khách khí. Kim Hải mở cửa làm ăn, đều hướng tới tầng lớp thượng lưu có tiền có quyền, Nguyễn Tri Hạ ngoại trừ thân phận ” vợ trước Tư Mộ Hàn “, ở giải trí giới cũng chỉ là một biên kịch mới xuất hiện có chút tài năng mà thôi.
Có rất nhiều người nổi tiếng đến Kim Hải tiêu tiền, người như Nguyễn Tri Hạ thật đúng không tính là gì.
Quản lí đối với Nguyễn Tri Hạ khách khí như vậy, là muốn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ coi như không có.
Nếu bình thường, Nguyễn Tri Hạ có thể dễ dàng bỏ qua không tính toán.
Nhưng hôm nay cô đến đây để gây chuyện, tất nhiên không có khả năng cứ như vậy bỏ qua.
“Quản lí khách khí rồi.” Nguyễn Tri Hạ nhướng mày, khóe môi cong lên, lộ ra một chút tươi cười khéo léo, không quá mức ngạo mạn, lại làm cho người ta không có ấn tượng tốt.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, giọng nói không nặng không nhẹ: “Có thể nhân viên phục vụ không biểu đạt rõ ràng lời tôi nói, người tôi muốn gặp chính là ông chủ chỗ này.”
Sắc mặt quản lí khẽ thay đổi, ban đầu anh có ý tưởng chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không có.
Chính là, cô Nguyễn Tri Hạ này rõ ràng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Người đến Kim Hải gây chuyện cũng không ít, cũng không phải chỉ có mỗi Nguyễn Tri Hạ này.
Nhưng mà người có thân phận mẫn cảm giống Nguyễn Tri Hạ như vẫn là người đầu tiên.
Nguyễn Tri Hạ đã tới Kim Hải nhiều lần như vậy, quản lí cũng có chút ấn tượng với cô, đối với mọi người khách khách khí khí, cũng không giống người không nói đạo lý.
Quản lí suy tư một lát, nói: “Cô Hạ, cô cũng biết đấy, ông chủ chúng tôi không thường xuyên đến Kim Hải, dù sao ngài ấy nhiều việc bề bộn. Cô Hạ cũng là khách quen ở nơi này của chúng tôi, hay là như vậy, tiền rượu hôm nay tôi chiết khấu cho cô tính mức thấp nhất?”
“Nhìn tôi giống như người thiếu tiền sao?” Nguyễn Tri Hạ lấy tấm thẻ đen từ trong ví ra, ném lên trên bàn, nói nặng lời một chút, thế mà lại có vài phần khí thế lạnh thấu xương.
Quản lí nhìn thấy tấm thẻ màu đen, sợ hãi nói: “xin Cô Hạ chờ, hiện tại tôi sẽ đi liên hệ với ông chủ.”
Tấm thẻ đen Nguyễn Tri Hạ lấy ra, đúng là lúc trước lấy được từ nhà họ Tư, phiên bản giới hạn tiêu phí không Nguyễnn ngạch thẻ đen của Tư Thị.
Tuy rằng người nắm giữ tấm thẻ này không nhiều, nhưng cơ bản người có chút kiến thức đều biết tấm thẻ đen này trông như thế nào.
Nguyễn Tri Hạ lấy lại tấm thẻ, giọng điệu ôn hòa: “Vậy làm phiền quản lí rồi.”
Quản lí cười cười, liền mang theo nhân viên phục vụ đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, quản lí liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Cố Tri Dân.
Ông chủ trên danh nghĩa của Kim Hải chính là Cố Tri Dân, thông thường khi Kim Hải có việc đều liên lạc với Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân biết bình thường Kim Hải bên này nếu không phải xảy ra chuyện khó giải quyết, cũng sẽ không tìm anh.
...