...
Lúc này, phía sau vang lên tiếng Tư Hạ.
“Ba!”
Tư Mộ Hàn quay đầu, liền thấy mặt Tư Hạ hưng phấn chạy tới: “Ba, con tự mình xuống lầu!”
Nguyễn Tri Hạ nghe được động tĩnh, quay đầu, ánh mắt rơi xuống Tư Hạ, khóe mắt hiện lên ý cười.
Nguyễn Tri Hạ hỏi Tư Hạ: “Con từ nơi nào xuống?”
“Trên lầu xuống.” Tư Hạ chỉ lên trần nhà nói.
Nguyễn Tri Hạ vừa mới chú ý tới cầu thang trong biệt thự vừa cao vừa dài, nghe xong lời Tư Hạ nói, cô quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm mình, với ánh mắt lên án, anh nhíu mày, không biết từ nơi nào lấy ra một viên kẹo đưa cho Tư Hạ.
Sau đó, nhẹ nhàng nói: “Thưởng cho con.”
Tư Hạ cầm lấy viên kẹo với khuôn mặt hạnh phúc, kéo hai lần phát hiện không có cách nào xé nó ra, lại nhét vào trong tay Tư Mộ Hàn, nũng nịu ngọt ngào nói: “Ba mở ra giúp con.”
Tư Mộ Hàn xé mở giấy gói kẹo, đút viên kẹo cho Tư Hạ.
Tư Hạ ngậm viên kẹo, cảm thấy thỏa mãn chạy ra.
Như là đã bị Tư Hạ phát hiện ra, Tư Mộ Hàn liền nghênh ngang đi vào, hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Trước kia em từng làm cơm sao?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh một cái, giọng lạnh lùng: “Không biết.”
Cô bị mất trí nhớ. Làm sao cô có thể nhớ được chuyện trước kia chứ?
Tư Mộ Hàn sững sờ trước câu trả lời của cô.
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ, hỏi anh: “Anh thật sự cái gì đều nhớ không ra sao?”
“Bằng không thì sao?” Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tư Mộ Hàn liền trở nên không tốt lắm, giữa lông mày mơ hồ hiện ra một tia bực bội.
Nhưng mà, Nguyễn Tri Hạ lại rất kỳ dị không có cảm thấy sợ hãi, ngược lại có một loại cảm giác “Cùng chung hoạn nạn”. ngôn tình ngược
Nguyễn Tri Hạ vừa cắt rau, vừa nói: “Ba năm trước em xảy ra sự cố, ba năm trước anh cũng mất trí nhớ, có khả năng chúng ta gặp tai nạn tương tự sao?”
Thân phận “Vị hôn phu” Lưu Chiến Hằng là giả, trước đây anh đã nói với cô những điều này, cũng phải lật ngược vấn đề rồi.
Tư Mộ Hàn từ chối cho ý kiến: “Tra một chút sẽ biết.”
Nguyễn Tri Hạ ngừng động tác trong tay, giương mắt nhìn về phía anh.
Tư Mộ Hàn tài cao thế lớn, ngay cả sau ba năm, muốn điều tra việc này dễ như trở bàn tay.
Lưu Chiến Hằng nói không sai, cô đáp ứng điều kiện của Tư Mộ Hàn, kỳ thực là chuyện lợi nhiều hơn hại.
Có thể làm bạn Tư Hạ, còn có thể biết chuyện trước kia của cô.
Nguyễn Tri Hạ không có nói nữa.
Loại chuyện này, trong lòng Tư Mộ Hàn có chừng mực, không cần cô lắm miệng.
Tư Mộ Hàn dường như cảm thấy thú vị, luôn luôn ở trong phòng bếp xem cô nấu cơm.
Lúc Nguyễn Tri Hạ cầm mâm cơm thiếu chút nữa đụng vào anh, tức giận nói: “Anh đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay.”
Tư Mộ Hàn khoanh tay: ” Nhà của tôi, tôi muốn ở nơi nào thì ở.”
Giọng điệu cố tình gây sự…
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy anh nhàm chán, lười phản ứng lại anh.
...