...
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, buồn bực mà hất chút nước rửa mặt, sau đó cầm ví tiền quay lại phòng bao.
Đi đến trước cửa phòng bao, Nguyễn Tri Hạ cũng không biết vì lý do gì mà không lập tức mở cửa bước vào, mà lại dán tai lên cửa.
“Không phải trước kia đã nói với cậu rằng đừng tiếp cận Nguyễn Tri Hạ, cô ấy không giống những cô gái trước kia mà cậu gặp sao.” Đây là giọng nói của Lưu Chiến Hằng.
“Quả thực không giống, vì vậy tôi mới không lên giường với cô ấy mà muốn trở thành bạn.” Giọng nói của Tạ Ngọc Nam vẫn cà lơ phất phơ như trước, không đứng đắn.
Nguyễn Tri Hạ nghe được câu này, hừ nhạt một tiếng. Tạ Ngọc Nam thực sự cho rằng sức hấp dẫn của anh ta rất lớn sao, theo đuổi ai thì người đó cũng đổ sao?
Giọng nói của Lưu Chiến Hằng dường như nặng trĩu: “Cậu thành bạn với cô ấy thì có tác dụng gì chứ.”
“Tạ Ngọc Nam tôi cần những lợi ích gì từ một người phụ nữ? Nhưng còn anh năm đó vắt óc tìm kế tiếp cận Nguyễn Tri Hạ, muốn lợi gì từ Nguyễn Tri Hạ đây?” Giọng điệu của Tạ Ngọc Nam đầy trào phúng, tự hỏi rồi tự trả lời: “À, lúc đó Nguyễn Tri Hạ có phải là người phụ nữ của Tư Mộ Hàn, anh có phải muốn lợi dụng cô ấy đối phó Tư Mộ Hàn?”
Tạ Ngọc Nam thở dài một hơi rồi lại nói tiếp: “Lưu Chiến Hằng, anh thực sự là đứa con trai ngoan của bố tôi, đức hạnh giống hệt, ngay cả bản lĩnh của ông ấy cũng học được mười phần mười!”
Tuy rằng Lưu Chiến Hằng vẫn không nói gì nhưng Nguyễn Tri Hạcó thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh ta khó coi đến mức nào.
Qua vài giây, thanh âm của Lưu Chiến Hằng mới nhẹ nhàng vang lên, trong giọng nói mang theo cơn giận đang được nén lại: “Ngọc Nam, cậu không hiểu.”
“Tôi quả thực không hiểu, vì thế mới không thể giống anh làm được việc hèn hạ như vậy.”
Trong phòng trầm lặng.
Nguyễn Tri Hạ thẳng người, sửa sang quần áo của mình rồi lại đợi một lát mới đẩy cửa bước vào.
“Sao lâu như vậy mới về? Tôi đang chuẩn bị đi nhà vệ sinh tìm em đây!” Tạ Ngọc Nam vừa nhìn thấy cô đã cười nói.
Nguyễn Tri Hạ trừng mắt nhìn anh ta: “Cảm ơn ý tốt của anh.”
Tạ Ngọc Nam chỉ cười một tiếng, đặt tay trên lưng chiếc ghế mà trước đó Nguyễn Tri Hạ đã ngồi.
Nguyễn Tri Hạ không ngồi ở chiếc ghế cũ mà ngồi xuống vị trí cách hai người bọn họ rất xa: “Đã ăn xong rồi sao? Ăn xong rồi thì để tôi đi thanh toán.”
Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng không nhìn nhau, lần lượt cầm áo khoác của mình đứng dậy.
Nguyễn Tri Hạ lập tức đi ra ngoài.
Trong khi thanh toán thì Nguyễn Tri Hạ gặp Tô Miên.
Từ sau khi Tô Miên rời khỏi đoàn phIm thì đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ nhìn hấy Tô Miên.
Đương thời tiết tháng ba, Tô Miên mặc chiếc váy liền thân tay dài màu xám nhạt, chân đi giày cao gót, toàn thân thoạt nhìn mộc mạc mà tao nhã, rồi lại như có vẻ tinh tế và sang trọng, hiện lên vẻ khác người.
Mà Nguyễn Tri Hạ lại mặc chiếc áo len màu xanh khói rộng rãi hơi có vẻ mộc mạc đi với chiếc váy trắng nửa người đến bắp chân. Hai màu sắc đơn giản ấy phối hợp với nhau vừa tươi mới lại vừa lộ ra vẻ nhạt nhẽo.
Hai người cùng đứng trước bàn thu ngân, phong độ và dung mạo đều hơn người, chiều cao cũng tương đương, nhân viên thu ngân của từng người không hẹn mà gặp quay sang nhìn đối phương.
Nguyễn Tri Hạ không nói chuyện mà chỉ đợi nhân viên thu ngân thanh toán, nhận thẻ rồi đi.
Từ đầu đến cuối cô không nhìn Tô Miên dù chỉ là một ánh mắt, thoạt nhìn vừa bình tĩnh vừa thờ ơ, dường như Tô Miên với cô chỉ là một người lạ.
Thực ra chỉ cô hiểu rõ, vừa nãy vào lúc nhìn thấy Tô Miên khi chưa đến gần, cô cũng chỉ giả vờ như không thấy.
Nguyễn Tri Hạ bước chậm, phía sau lưng vang lên từng tiếng “cộp cộp cộp” thanh âm hết sức có tiết tấu của giày gao gót.
Âm thanh dẫm giày cao gót nhanh hơn và cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.
Vào thang máy, ra thang máy.
Nguyễn Tri Hạ thoáng thấy Tô Miên đi đến bên cạnh, đồng thời giữ nhịp bước cũng giống cô.
Tô Miên bước theo vài bước mới phát hiện Nguyễn Tri Hạ quả thực không có ý chủ động bắt chuyện với cô ta. Lúc này mới cố ý giả vờ như không để ý và nói: “Nguyễn Tri Hạ, hơn tháng không gặp, kẻ bên cạnh cô hình như không ít ấy nhỉ.”
...