Chương 1675


...

Sau khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ thì cô bé vui vẻ không nhịn được “bịch bịch bịch” chạy về phía Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu đón được cô bé: “Tư Nguyễn hôm nay trông có vẻ rất vui vẻ.”

Tư Nguyễn cười “hì hì” lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ ra đưa cho Nguyễn Tri Hạ: “Cô giáo nói cho bọn con về nhà nuôi tằm cưng.”

Nguyễn Tri Hạ mở ra xem một chút, bên trong có vài hạt gì đó nhỏ nhỏ.

Cô cũng chưa thấy tằm bao giờ, cũng không biết tằm có hình dáng thế nào.


Lúc này Tạ Ngọc Nam đứng ở bên cạnh vẫn chưa lên tiếng nãy giờ chọc chọc vào tay cô.

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu đã thấy Tạ Ngọc Nam chỉ chỉ Tư Nguyễn không ngừng nháy mắt, ý bảo Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng giới thiệu.

Nguyễn Tri Hạ cẩn thận cất hộp tằm xong thì nâng tay chỉ vào Tạ Ngọc Nam nói: “Tư Nguyễn, đây là chú Tạ.”


“Chú là Tạ Ngọc Nam, cháu tên là gì nhỉ?” Tạ Ngọc Nam cũng ngồi chồm hổm xuống, đôi mắt cười đến híp thành một đường cong, ngay cả giọng nói cũng đã biến thành giọng nói dễ thương trêu đùa với con nít.

Nguyễn Tri Hạ hơi giật mình, Tạ Ngọc Nam rất thích trẻ con sao?

Tư Nguyễn nhìn Tạ Ngọc Nam, chớp đôi mắt to, rất nghiêm túc giới thiệu bản thân: “Chào chú, cháu là Tư Nguyễn.”


“Thật là đáng yêu.” Tạ Ngọc Nam xoa xoa đầu của cô bé hai cái, có vẻ rất giống mẹ hiền.

Tư Nguyễn nở nụ cười nói: “Chú cũng rất đẹp trai.”

Nguyễn Tri Hạ thật sự khiếp sợ rồi, trước giờ cô chưa từng thấy Tư Nguyễn đối đáp với người lần đầu tiên gặp mặt như vậy.

Tạ Ngọc Nam hình như thật sự rất thích con nít.

Mãi đến khi mấy người lên xe, Tư Nguyễn kéo tay áo của Nguyễn Tri Hạ, làm ra vẻ muốn nói ra suy nghĩ của mình.

Nguyễn Tri Hạ cũng phối hợp khom lưng, hỏi Tư Nguyễn: “Sao vậy?”

Tư Nguyễn dùng giọng nói tự cho là nói nhỏ nói: “Chú ấy rõ ràng là con trai sao lại lấy tên của con gái? Bạn học của con cũng tên là hoa Ngọc Lan.”


Tạ Ngọc Nam luôn luôn chú ý đến Tư Nguyễn sao có thể bỏ qua dáng vẻ thần bí của Tư Nguyễn.

Một giây trước anh còn đang nghĩ vẻ thần bí của cục cưng thật sự rất đáng yêu, một giây sau khi nghe Tư Nguyễn nói vậy thì mặt anh ta lập tức đen đi.

Nguyễn Tri Hạ sau khi nghe thấy lời nói của Tư Nguyễn cũng không nhịn được che miệng khẽ cười.

Tạ Ngọc Nam chen đến trước mặt Tư Nguyễn, vẻ mặt kiên trì, giọng nói dịu dàng giải thích với Tư Nguyễn: “Không phải, chú không phải là “hoa Ngọc Lan” kia, mà là Ngọc! Nam!”

“Cây Ngọc Lan?” Tư Nguyễn chớp đôi mắt, càng mờ mịt.

Tạ Ngọc Nam: “…”

Anh ta quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, hy vọng cô có thể giúp mình giải thích thật tốt.

Nhưng mà Nguyễn Tri Hạ nào có giải thích giúp anh ta, đưa Tư Nguyễn lên xe, để con bé ngồi phía sau.


Tạ Ngọc Nam ánh mắt khinh thường lên xe của Nguyễn Tri Hạ, cũng chen lên ghế sau ngồi cùng Tư Nguyễn.

Nguyễn Tri Hạ không lái xe về nhà mà lái xe về phía khu thương mại đông đúc.

“Anh muốn ăn gì?” Nguyễn Tri Hạ nhìn Tạ Ngọc Nam qua gương chiếu hậu, hỏi.

Tạ Ngọc Nam nói: “Nghe nói thành phố Hà Dương có một nơi gọi là Kim Hải, tôi muốn ăn ở đó.”

Lúc trước anh ta không thường ở trong nước nhưng vẫn đã từng nghe đến Kim Hải.

Nguyễn Tri Hạ không ý kiến gì, chỉ gật đầu.

Bình thường Tư Nguyễn thường đến Kim Hải, cũng biết Kim Hải là chỗ nào, cất giọng mềm mại: “Được gặp chú Cố.”

Cố Tri Dân lần nào gặp Tư Nguyễn cũng cho con bé kẹo, còn đưa con bé đi chơi khắp nơi, con bé đều nhớ hết.

...