...
“Gắn thẻ @vợ trước của cậu Mạc, cơ hội của cô đã đến.”
“Cá cược đi, cược xem Tư Mộ Hàn và vợ trước của anh ấy có khả năng tái hợp hay không.”
“Vậy thì, đứa bé kia rốt cuộc là ai?”
“Admin, mẹ của công chúa nhỏ nhà mấy người rốt cuộc là ai?”
Thấy bọn họ nhắc đến Mạc Hạ, Nguyễn Tri Hạ không khỏi nhíu mày.
Nguyễn Tri Hạ trở lại trang chủ Facebook mình, thông báo đã lên đến 99+.
Cô rất ít đăng Facebook, nhưng mấy ngày nay thông báo cứ không ngừng kéo tới, căn bản là xem không hết.
Nguyễn Tri Hạ thoát khỏi Facebook, quay lại Messenger nói chuyện với Thẩm Lệ.
Lúc nãy khi cô đang xem Facebook, Thẩm Lệ lại nhắn cho cô rất nhiều tin.
“Hiện giờ tớ vô cùng muốn biết, Tô Miên sẽ có biểu cảm gì.”
“Cậu không biết đâu, ba năm nay, Tô Miên đã mua được biết bao nhiêu bài báo…”
Chuyện ba năm nay, xảy ra thì coi như đã qua rồi, Nguyễn Tri Hạ cũng không cần phải tính toán.
Hiện giờ chuyện cô lo lắng là, những người kia đang vô cùng chú ý đến Mạc Hạ.
Tuy Mạc Hạ không có lộ diện, nhưng cũng không đảm báo được sẽ không có những phóng lớn gan sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để chụp được Mạc Hạ.
Vốn là chuyện giữa người lớn với nhau, lại kéo theo cả đứa trẻ vào cuộc.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ hơi bực bội.
“Hôm nay cậu có bận gì không?” Cô gửi tin nhắn cho Thẩm Lệ, liền cầm điện thoại bước vào nhà tắm rửa mặt.
Hôm nay cô còn muốn đến chỗ Tần Thủy San để thảo luận chuyện kịch bản.
Trên mạng là mưa gió bão bùng, nhưng đối với sinh hoạt đời thật của cô cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Bây giờ chuyện này ầm ĩ như vậy, với tư cách là “vợ cũ” của Tư Mộ Hàn, những nhà báo kia hẳn cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Hôm nay cô đi ra ngoài phải cẩn thận một chút mới được.
Nguyễn Tri Hạ lại hàn huyên với Thẩm Lệ vài câu, mới tắt điện thoại.
Thay quần áo xong, cô đến phòng Mạc Hạ.
Mạc Hạ đã thức, đang ngồi trên giường chơi búp bê, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Người làm đứng canh bên giường, vừa thấy Nguyễn Tri Hạ đến liền đi về phía cô: “Mợ chủ, cô chủ nhỏ không cho tôi thay quần áo cho cô ấy, nói phải đợi mợ tới.”
Trong nhà có nữ người làm chuyên chăm sóc Mạc Hạ, lúc Nguyễn Tri Hạ không bên cạnh, đều là nữ người làm chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Mạc Hạ.
Mạc Hạ hơi tập trung, đến giờ còn chưa nhận ra là Nguyễn Tri Hạ đã đến.
Nguyễn Tri Hạ đi đến, nhỏ giọng hỏi nữ người làm: “Lúc tôi không ở đây thì sao? Con bé ăn cơm thay đồ đều nghe lời ư?”
Nữ người làm nghe vậy, liền nở nụ cười, nói: “Rất nghe lời.”
“Tôi biết rồi.” Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu: “Tôi đã đến rồi, chị đi làm việc đi.”
“Vâng.” Nữ người làm đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ đi qua, dịu giọng nói: “Hạ Hạ, rời giường.”
Mạc Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy là Nguyễn Tri Hạ, mắt thoáng cái sáng lên: “Mẹ!”
Nguyễn Tri Hạ cười cười, cúi người bế bé lên.
“Đứng vững, mẹ thay đồ cho con.” Nguyễn Tri Hạ lấy búp bê trong tay bé xuống: “Thay quần áo trước, rồi hãy chơi tiếp.”
...