...
Có lẽ bởi vì đây là công ty giải trí, bọn họ thấy rất nhiều người ra ra vào vào không cho nhìn thấy rõ mặt giống như Cố Mãn Mãn, nhân viên lễ tân cũng không cảm thấy kinh ngạc.
“Thật ngại quá, xin hỏi cô có hẹn trước không?” Nhân viên lễ tân mang theo nụ cười mà hỏi.
“Không có, tôi là em gái của anh ấy.” Về phần là em gái gì thì thật ra cô cũng không cần thiết phải giải thích.
Nhân viên tiếp tân hai mặt nhìn nhau, năm nay thật sự là loại người gì cũng có, lại còn có người giả mạo làm em gái của Cố Tri Dân, trên mạng ai mà không biết được Cố Tri Dân là con một, em gái từ đâu ra chứ.
Cố Mãn Mãn có chút không kiên nhẫn: “Cô gọi điện thoại cho anh ấy hỏi thì biết liền.”
Mặc dù là Cố Mãn Mãn không lộ mặt, nhưng mà vẻ tự tin và chắc chắn ở trên người là dạng không cần nhìn mặt cũng có thể cảm nhận được.
Hai nhân viên lễ tân trao đổi ánh mắt, trong đó có một người đi gọi điện thoại, một người khác thì vừa cười vừa nói với Cố Mãn Mãn: “Lập tức gọi điện thoại ngay đây, cô chờ một chút nha.”
…
Cố Tri Dân vừa mới kết thúc một cuộc họp.
Những người khác đều đi ra ngoài, anh dựa lưng trên ghế, nhắm mắt lại, đưa tay đè lên huyệt thái dương.
Tối hôm qua đi tham gia không biết là cuộc tụ tập gì, uống một chút rượu, lúc về đến nhà thì đã rất muộn, ngủ không ngon, cả ngày hôm nay đều cảm thấy đau đầu.
“Tổng giám đốc Cố.”
Ở ngoài cửa có người gọi anh.
Cố Tri Dân giương mắt lên nhìn về phía cửa, thấy là người ở phòng thư ký.
Thư ký nhìn thấy Cố Tri Dân nhìn sang thì lại lên tiếng nói: “Dưới quầy lễ tân gọi điện thoại lên, nói là có một cô gái tự xưng là em gái của tổng giám đốc muốn gặp tổng giám đốc.”
Tự xưng là em gái của anh?
Em gái của anh từ đâu ra, ngoại trừ đứa em họ Cố Mãn Mãn tương đối thân thiết với nhau, mối quan hệ với anh họ em họ khác cũng không có thân thiết bao nhiêu.
Nghĩ đến Cố Mãn Mãn, anh lấy điện thoại di động ra.
Mở điện thoại ra, quả nhiên là nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Cố Mãn Mãn.
Nhưng mà điện thoại ở chế độ yên lặng, anh không nghe thấy tiếng chuông, cho nên cũng không nhận điện thoại của Cố Mãn Mãn được.
Lúc đang họp, điện thoại di động cá nhân của anh cũng không tắt âm thanh, âm thanh của điện thoại là bởi vì tối ngày hôm qua về nhà đã tắt, sợ bị ồn ào.
Cố Tri Dân quay đầu dặn dò nói: “Để em ấy đi lên đây đi, sau này em ấy có đến đây thì cứ trực tiếp cho em ấy đi lên.”
Thư ký cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu rồi nói: “Vâng.”
Sau khi thư ký đi rồi thì Cố Tri Dân cũng đứng dậy trở về phòng làm việc.
Anh trở lại phòng làm việc, cũng không mở máy vi tính lên, yên vị ở trên ghế của ông chủ chờ Cố Mãn Mãn đi lên.
...