...
Thẩm Lệ nghe vậy, ngẩn ra, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Nếu không đưa đến chỗ của ông chủ, trong biệt thự có nhiều người giúp việc như vậy.”
“Không được, tớ bây giờ đang cãi nhau với anh ấy, nếu tớ dẫn Tư Hạ qua, anh ấy lại nghĩ tớ đang tỏ ra yếu đuối.” Dạ tiệc cũng không phải là không đi không được, tự cô có thể dẫn Tư Hạ đi thì sẽ không đưa tới chỗ Tư Mộ Hàn.
Vì đứa trẻ, lựa chọn từ bỏ một số thứ, đây là một khóa học cần thiết cho ba mẹ.
Thẩm Lệ nghe cũng cảm thấy có lý, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
Đột nhiên, ánh mắt Thẩm Lệ sáng lên: “Tớ nghĩ ra rồi, để cho Cố Tri Dân chăm sóc Tư Hạ đi, hai chúng ta cùng đi tham gia dạ tiệc!”
“Cố Tri Dân?” Nguyễn Tri Hạ dừng một chút: “Anh ấy được không?”
Cố Tri Dân mặc dù biết dỗ trẻ con, nhưng dù sao cũng là đàn ông, Nguyễn Tri Hạ không quá yên tâm anh ấy có thể giữ tốt một cô nhóc.
“Sao anh ấy có thể không được chứ, khi bé anh ta rất biết dỗ dành người khác, chính là vua trẻ con trong chúng cư của bọn tớ đó.” Thẩm Lệ giống như nhớ tới chuyện trước đây, trong nụ cười có thêm một tia hoài niệm.
Thẩm Lệ vỗ vỗ của bả vai của cô: “Không có vấn đề gì đâu, chỉ là một hai giờ thôi mà.”
“Cố Tri Dân không đi tham gia tiệc tối sao?” Nguyễn Tri Hạ hỏi cô ấy.
Thẩm Lệ cười lạnh một tiếng: “Ngày nào anh ta không sống cuộc sống xa hoa đồi trụy đâu chứ, các loại tiệc và yến hội hôm nào cũng có, một ngày không tham gia có gì ghê gớm đâu.”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ lại nhớ tới một chuyện khác.
Chuyện Tư Mộ Hàn là ông chủ phía sau của truyền thông Thịnh Hải, chưa từng công khai với bên ngoài, mà quan hệ của Tư Mộ Hàn và Cố Tri Dân, ngoài người bên cạnh thì cũng có rất ít người biết.
Nghĩ như vậy, Cố Tri Dân có đi tham gia tiệc tối của Tư Mộ Hàn hay không đều có thể nói cho qua.
Lúc cô phục hồi tinh thần lại, Thẩm Lệ đã tự gọi điện thoại cho Cố Tri Dân rồi.
Mặc dù không nghe thấy Cố Tri Dân nói gì, Nguyễn Tri Hạ cũng có thể tưởng tượng ra có lẽ lúc này Cố Tri Dân đã luôn miệng đồng ý rồi.
Mặc dù tính tình của Cố Tri Dân có chút hồ đồ, nhưng tấm lòng của anh ta với Thẩm Lệ, người có mắt đều có thể nhìn ra được.
Chỉ cần là lời Thẩm Lệ nói, anh ta đều sẽ tôn sùng như thánh chỉ, chưa bao giờ nói một chữ không.
Tình cảm tươi sáng và thẳng thắn như vậy, là cách hòa thuận của Cố Tri Dân và Thẩm Lệ.
Tuy rằng Thẩm Lệ giống như không để chuyện gì ở trong lòng, vẫn chưa chính thức chấp nhận Cố Tri Dân, nhưng nhìn vào cách của Cố Tri Dân, có lẽ phải dây dưa đến Thẩm Lệ đồng ý mới thôi.
Nếu Thẩm Lệ vẫn không đồng ý, Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ Cố Tri Dân có thể sẽ làm phiền Thẩm Lệ cả đời.
Là chuyện tốt, cũng không tính là chuyện tốt.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ chọn lễ phục trang điểm xong, Cố Tri Dân cũng đến đây.
Tư Hạ cũng đúng lúc thức dậy ngay sau đó.
Cô nhóc mới vừa tỉnh ngủ mơ mơ màng màng, tò mò đi đến sờ tóc Nguyễn Tri Hạ vừa mới uốn xong.
Nguyễn Tri Hạ dỗ cô bé đi thay quần áo, sau đó ôm cô bé ra ngoài.
Cố Tri Dân dỗ trẻ con mãi mãi chỉ có một chiêu duy nhất, chính là ….. kẹo.
Mà Tư Hạ lại là một đứa bé thích ăn kẹo nhất.
Cô bé vui vẻ thích thú nhận lấy kẹo, Cố Tri Dân vỗ vỗ tay: “Cho chú ôm chút nào?”
Tư Hạ thành công bị Cố Tri Dân hối lộ, lập tức vươn cánh tay nhỏ nghiêng người về phía Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân cười đến ánh mắt híp thành một đường: trước “cục cưng nhỏ” sau”cục cưng nhỏ”, giống như Tư Hạ là con gái ruột của anh ta vậy.
Lông mày nhỏ của Tư Hạ nhăn thành hình chữ bát: “Gọi Tri Hạ.”
Cố Tri Dân bị cô bé chọc cười: “Sao lại cảm thấy có chút giống Mộ Hàn vậy ha ha ha......”
...