...
Chuyện ông cụ Tư muốn nói cho anh biết, tuyệt đối không chỉ đơn giản là bí mật liên quan đến vụ án bắt cóc.
Chuyện gì khiến cho đám người Tư Đình Phong kiêng kỵ như thế.
Trong vụ án bắt cóc nhiều năm trước và tai nạn của ông cụ Tư nhiều năm sau, cô Tư Liên đóng vai trò gì?
Sau cùng, ông cụ Tư không có phản ứng nào với anh.
Tư Mộ Hàn ngồi với ông cụ Tư một lát, sau đó đứng dậy rời đi.
Người giúp việc đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi ra liền cung kính gọi: “Cậu chủ.”
“Ông nội tôi vẫn luôn như thế này sao?” Tư Mộ Hàn dừng bước, lạnh lùng hỏi.
Người hầu khẽ rùng mình, nói: “Tình hình của ông chủ vẫn luôn như thế này, mỗi tháng bác sĩ sẽ kiểm tra định kỳ một lần, bác sĩ nói cơ thể của ông chủ rất khỏe mạnh.”
Tư Mộ Hàn nghe xong, anh hơi trầm ngâm, sau đó nói: “Chăm sóc tốt cho ông cụ.”
“Vâng.”
…
Tư Mộ Hàn ở lại nhà cổ ăn trưa.
Nhà họ Tư đông người, nhưng trong thời gian làm việc, có rất ít người ở nhà.
Lúc ăn cơm, chỉ có hai người Tư Mộ Hàn và Tư Đình Phong.
Tư Mộ Hàn nhận lấy chai rượu mà người giúp việc đưa đến, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Đình Phong: “Uống chút rượu đi.”
Tư Đình Phong hơi nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: “Con muốn uống rượu với bố à?”
Tư Mộ Hàn không nói nhiều, anh cầm ly rượu của Tư Đình Phong lên, sau đó rót rượu vào, đưa cho ông ấy.
Tư Đình Phong nhìn anh mấy giây, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Tư Mộ Hàn cầm ly rượu trước mặt mình, một hơi uống sạch, sau đó dốc ngược ly rượu cho Tư Đình Phong nhìn, ra hiệu anh đã uống xong.
Tư Đình Phong không một hơi uống sạch như Tư Mộ Hàn, ông ấy chỉ uống một ngụm nhỏ: “Bố lớn tuổi rồi, không thể so sánh với mấy người trẻ như con, rượu phải uống từ từ.”
“Ông mới hơn năm mươi tuổi, đã bắt đầu tiếc mạng rồi sao?” Tư Mộ Hàn nở một cười khó hiểu, không thể phân biệt cảm xúc trên mặt anh.
Hình thức ở chung của anh và Tư Đình Phong luôn là như thế này, Tư Đình Phong không tức giận.
“Điều đó không đúng lắm, bố vẫn đang chờ uống một chén trà của con dâu.” Tư Đình Phong giống như vô tình hỏi: “Cẩm Vân giới thiệu một cô gái cho con, con đã gặp chưa?”
“Tôi đã gặp rồi.” Tư Mộ Hàn vừa nói, vừa rót rượu thêm cho Tư Đình Phong.
Tư Đình Phong cầm ly rượu lên, uống một ngụm: “Con cảm thấy cô bé đó như thế nào?”
Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn ông ấy.
Đầu tiên Tư Đình Phong nhíu mày, sau đó đưa tay lên ôm trán, giống như cảm thấy đầu hơi choáng váng.
Tư Mộ Hàn cong môi cười, giọng điệu mang theo trào phúng: “Ông đúng là già rồi, uống có ít rượu mà đã say.”
“Rượu…” Tư Đình Phong chỉ kịp nói ra một chữ này, “bịch” một tiếng, nằm ở trên bàn cơm, hôn mê bất tỉnh.
Tư Mộ Hàn ngồi yên trong ba giây, sau đó mới cầm khăn ướt lau đi bột thuốc màu xanh còn sót lại trong móng tay, anh chậm rãi đi đến trước mặt Tư Đình Phong, nhổ một sợi tóc của ông ấy.
Mặc dù đây là thủ đoạn hèn hạ, nhưng rất hữu dụng.
…
Nguyễn Tri Hạ hẹn Thẩm Lệ ăn cơm.
Chuyện tối hôm qua, Thẩm Lệ quan tâm cô, cho nên mới liên lạc với cô, còn cô lại không nói một tiếng nào liền rời đi, vì thế cô muốn mời cô ấy ăn cơm để chuộc tội.
...